"Đau ở đâu?"
Đàm Tô hít sâu vài lần ép cơn tức trong mắt trở lại, giọng nói mềm mại gấp bội so với trước, vừa ngọt vừa dịu, lượng đường chắc đủ làm người ta nghẹn chết. Bùi Diệp mỉm cười nói đau ở khắp nơi, y liền tỏ vẻ không biết phải làm sao, nghiêng đầu tới gần.
Bùi Diệp: "..."
Dù kiếp trước cô là tài xế lão luyện lái hàng vạn giờ, nhưng kiếp này vẫn chỉ là một bà già về hưu chỉ có lý thuyết.
Bất ngờ phải thực hành, ít nhiều có chút không quen.
May mắn thay, Thất điện hạ cũng đã ngượng tay nhiều năm, trình độ không chênh lệch quá xa.
"A Diệp, còn đau chỗ nào nữa không?"
Đàm Tô hơi đỏ mặt, tách môi ra, đôi má ửng hồng nhạt.
Đôi mắt xám khói lạnh lùng thường ngày giờ ngập nước, thêm phần quyến rũ.
Bùi Diệp nhìn một lúc, không đổi sắc đưa tay ra, hai ngón tay khép lại đẩy y ra.
Cô hỏi: "Thất điện hạ thích giả bộ nai tơ nghiện rồi nhỉ? Em bây giờ khỏe lắm rồi."
Phải công nhận rằng, thời gian thực sự là con dao mổ heo. Người Yêu Hoàng phải dùng đủ mọi cách cứng rắn mềm mỏng, dỗ dành lừa gạt lẫn đe dọa mới chịu hóa thân thành nữ một lần, giờ đây lại có thể vô sỉ đóng vai ngây thơ đáng yêu, diễn xuất thật đa dạng.
Đàm Tô cười nói: "Đây chẳng phải là tình thú trong truyện sao? A Diệp cũng thích cái này mà, phải không?"
Dù ý muốn thầm kín bị vạch trần, nhưng Bùi Diệp cũng đã rèn mặt dày như tường đồng vách sắt.
Cô lý sự: "Thỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691172/chuong-1068.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.