"Ngân La?"
Bùi Diệp thì thầm, cố gắng lục lọi ký ức của Yêu Hoàng, ba giây sau lắc đầu.
"... Em không biết người này, chỉ là khi tiếp xúc với cây Ngân la, vô cớ cảm thấy quen thuộc... Ngân La, em nên biết hắn?"
Đàm Tô đáp: "Em chắc chắn biết hắn."
Bùi Diệp chú ý kỹ sự thay đổi trên gương mặt Đàm Tô.
"Anh không thích hắn?"
Đàm Tô lộ ra vẻ lạnh lùng hiếm thấy, đôi mắt màu xám khói lóe lên sát ý lạnh lùng thuần túy, y thẳng thắn nói: "Đương nhiên anh không thích hắn. Thậm chí —— bây giờ nghĩ lại, anh còn hối hận không xé hắn ra làm tám mảnh!"
Bùi Diệp khoanh tay.
"Xem ra tên Ngân La này không phải người tốt."
Đàm Tô thấy biểu cảm của Bùi Diệp thản nhiên, nhắc đến "Ngân La" như đang nói về một người qua đường, tâm trạng u ám trong lòng y giảm đi vài phần.
"Ngân La, khả năng cao là một danh tính giả. Nghe nói là một nhân tộc được 'Chấp Di' cứu trên đường tuần tra. Tông môn nhỏ mà hắn phụ thuộc bị tàn sát, không có chỗ nương tựa, 'Chấp Di' thấy hắn đáng thương nên thu nhận. Sau đó, hắn rất được 'Chấp Di' yêu thích..."
Bùi Diệp rót cho Đàm Tô một tách trà.
Cô dùng linh lực làm lạnh, uống vào có thể giúp hạ hỏa.
"Rồi sao nữa?"
"... Hắn có thiên phú tu luyện cao, bản tính thông minh giỏi mưu lược, nhanh chóng trở thành cánh tay đắc lực của 'Chấp Di'." Đàm Tô nắm chặt tách trà, dùng lực một chút đã biến nó thành bột vụn, "Lúc đó, yêu tộc và ma tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-6-sau-khi-dai-lao-ve-huu/4691171/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.