Tầng trệt khách sạn. Lâm Vi cùng Cảnh Diệc Ngôn ăn sáng không mấy yên ổn, chốc chốc lại nhìn về phía hắn vẫn đang ung dung cắt thức ăn. "Diệc Ngôn, lúc nãy em xuống tại sao không thấy anh vậy?" "Không cẩn thẩn làm đổ cà phê nên đi toilet rửa tay." Hắn qua loa trả lời. Biết Lâm Vi không mấy tin tưởng nhưng hắn không có ý giải thích thêm, ngược lại hỏi cô ta một câu: "Tối qua vì sao em không xuống ăn tối, bận chuyện gì sao?" Nhắc tới việc tối qua Lâm Vi à một tiếng, có hơi khó xử. "Sao vậy?" Cảnh Diệc Ngôn hơi ngẩn lên, có vẻ quan tâm. Nghĩ đến nội bộ công ty đột nhiên gặp vấn đề Lâm Vi có phần dè dặt, nếu chuyện này trở nên nghiêm trọng thì họ Lâm sẽ đối mặt với rất nhiều chuyện, trong đó có việc liên hôn với Cảnh thị. Cảnh phu nhân trước giờ đối xử tốt với cô ta chẳng qua là vì cô ta được họ Lâm đứng đằng sau hậu thuận, ngộ nhỡ chỗ dựa này lung lay thì chưa chắc bà sẽ không trở mặt. Huống hồ gì, rắc rối lần này có dính dáng rất nhiều đến vấn đề pháp luật cô ta càng không thể mở miệng cầu xin giúp đỡ. "Em làm sao thế, có chuyện gì khó nói sao?" "À, không có gì." Lâm Vi lắc đầu, gượng cười: "Công ty có vài rắc rối nhỏ nhưng được ba em giải quyết xong rồi." Cảnh Diệc Ngôn gật gật đầu xem như đã hiểu, không hỏi sâu thêm, ngược lại chậm rãi cầm điện thoại lên, ấn gọi: "Lạc Y Tuyết, đem tài liệu xuống đây." "Diệc Ngôn, chúng ta đang ăn sáng mà." Lâm Vi có chút khó chịu. "Tôi ăn xong rồi, em chưa ăn thì cứ tiếp tục, tôi vừa xử lý công việc vừa chờ em." "Vâng." Không sao, chỉ cần Cảnh Diệc Ngôn ở lại đây là được rồi. Lâm Vi tự trấn an bản thân. Khoảng năm phút sau Lạc Y Tuyết đã xuất hiện, cô mặc áo len cao cổ, quần legging, cố gắng đi đứng tự nhiên đem hồ sơ xuống cho người đàn ông đang ngồi nhàn nhã gần cửa kính trong suốt nhìn ra biển. Thấy cô, Cảnh Diệc Ngôn không nhanh không chậm nói: "Ngồi xuống ăn sáng luôn đi." "Loảng xoảng." Nĩa ăn trên tay của Lâm Vi không tự chủ được rơi xuống. Thấy ánh mắt những người trong nhà hàng đang nhìn về phía mình, cô ta thoáng cắn môi, tỏ ra bình tĩnh cầm nĩa lên, lại không muốn làm mất lòng Cảnh Diệc Ngôn, đành giả vờ vui vẻ nói. "Thư kí Lạc, hay là cùng ăn với chúng tôi đi." "Không cần đâu..." Lạc Y Tuyết muốn từ chối lại nghe Cảnh Diệc Ngôn cắt ngang: "Không nghe cô ấy nói gì sao, còn đứng thừ người ra đó làm gì. Ngồi xuống." Dứt lời hắn mạnh mẽ kéo cô ngồi xuống cạnh mình mặc kệ vẻ mặt cứng đờ của Lâm Vi. Tay cầm nĩa của cô ta siết đến trắng bạch, cả Lạc Y Tuyết cũng không thấy thoải mái, chỉ có Cảnh Diệc Ngôn là thừa cơ hội này đặt tay ở trên đùi cô gõ gõ từng nhịp, tay kia thì cằm tài liệu vờ nghiêm túc xem. Dù đang ngồi trước mặt vị hôn thê của người khác nhưng lại ngang nhiên thông đồng với chồng sắp cưới của đối phương khiến Lạc Y Tuyết có cảm thấy mình cũng như một ả hồ ly tinh không biết xấu hổ, dù tốt hay xấu Lâm Vi cũng là vị hôn thê của Cảnh Diệc Ngôn, tuy trước kia cô và hắn từng yêu nhau và năm năm hai người cũng thế thì đây vẫn là hành vi trái đạo đức. Thật sự tình huống này làm cô không dám ngẩn mặt lên.
Cảnh Diệc Ngôn kia đương nhiên biết tâm tình này của cô, nên hắn mới cố ý, trêu cho cô đứng ngồi không yên hắn mới thấy thú vị. Lâm Vi ngồi ở đối diện hai người thoáng nhìn qua cũng biết chuyện mập mờ gì đang xảy ra, đem phẫn hận trong lòng biến thành nụ cười, cô ta nói thật hào hứng: "Diệc Ngôn, ngày mốt về lại thành phố, chúng ta chọn nhẫn cưới được không?" Cô ta phải để lễ cưới diễn ra càng sớm càng tốt, trước khi Lâm thị đi vào tình thế xấu nhất "Ừ." Bất ngờ Cảnh Diệc Ngôn lại không do dự đồng ý trong sự sửng sờ của hai người phụ nữ. Lâm Vi từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, Lạc Y Tuyết từ thất thần chuyển sang buồn bã. Người đàn ông không để quá nhiều đã cao hứng nói: "Chẳng phải ở đây có một studio áo cưới rất nổi tiếng sao, chi bằng chốc nữa tôi đưa em đến đó thử luôn một thể?" Nói đoạn hắn lại nhìn sang Lạc Y Tuyết đang cúi mặt: "Thư ký Lạc, cô là phụ nữ, mắt thẩm mĩ chắc hẳn sẽ tốt hơn tôi, theo chúng tôi đến đó tư vấn một chút cũng không tệ." Lâm Vi không ngờ Cảnh Diệc Ngôn sẽ yêu cầu như vậy, cô ta mừng thầm. Lạc Y Tuyết yêu Cảnh Diệc Ngôn nhưng lại phải đi chọn đồ cưới cho hắn và một người phụ nữ khác, còn gì đau khổ hơn? Đây là cơ hội để chọc tức Lạc Y Tuyết, cô ta sao có thể bỏ qua: "Phải đó, Lạc tiểu thư, cô không phiền chứ?" Bàn tay Cảnh Diệc Ngôn đặt trên đùi Lạc Y Tuyết khẽ véo véo, trên môi nở nụ cười tà mị nhìn cô: "Thư ký Lạc, yêu cầu của tôi không quá đáng chứ?" Lạc Y Tuyết vẫn cúi gầm mặt, cố tập trung vào bữa sáng, nhưng hốc mắt không kìm được đỏ lên, sau cùng lựa chọn lắc đầu: "Không đâu, tôi sẽ theo chọn giúp anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]