Sáng hôm sau, Lạc Y Tuyết vừa nhúc nhích toàn thân liền đau đến cong lại. Cảm giác được cánh tay của người kia đặt trên eo mình, cô biết hắn chưa rời giường.
Hơn năm năm trước, cũng là cảnh tượng này, mỗi buổi sáng Cảnh Diệc Ngôn đều ôm chặt lấy cô, cùng nhau rúc ở trong chăn vào những ngày đông lạnh.
Lúc đó hạnh phúc bao nhiêu thì cảnh tượng ngày hôm nay lại ngang trái bấy nhiêu. Hắn đã có vị hôn thê và cô là tình nhân phá hoại hạnh phúc của một người phụ nữ khác.
Bất chợt nghĩ đến đây, cơ thể của cô thoáng run rẩy.
"Sao vậy?" Người đàn ông trầm trầm giọng lên tiếng.
Mới sáng sớm lại bị lạnh rồi sao?
Hắn khẽ thu vòng tay, ôm chặt cô hơn. Một đêm êm đềm trôi qua quả nhiên tinh thần khoan khoái hơn hẳn.
"Tổng tài, anh về phòng của mình được rồi. Vị hôn thê của anh không tìm thấy nhất định nổi giận với tôi." Bất chợt người phụ nữ trong vòng tay hắn lại trở mặt.
"Em dám làm mà không dám nhận sao?" Cảnh Diệc Ngôn không giận còn cười, sờ loạn trên người cô để trêu chọc: "Từ lúc nào lại nhát gan như vậy?"
Lạc Y Tuyết đẩy tay hắn ra, buồn bực muốn ngồi dậy nhưng đối phương đã đoán được ý đồ, hắn lật người áp cô xuống giường: "Tôi đã cho em xuống giường sao?"
"Tôi phải dậy rồi!"
"Tôi cho em được ngủ nướng."
"Tôi không cần."
"Không do em quyết định." Dứt lời Cảnh Diệc Ngôn lần nữa xốc hai chân của cô lên cao, thật tình thú nhào nặn cô thành vài tư thế xấu hổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150597/chuong-30.html