Rời khỏi dòng suy nghĩ Cảnh Diệc Ngôn cười hừ một tiếng, khinh bỉ chính thằng con đội sổ của mình, Lạc Y Tuyết còn nghĩ hắn đang cười mình, cô không khỏi dùng sức bấu vào da non của hắn.
Qua lớp vải mỏng Cảnh Diệc Ngôn cảm nhận được sự đau đớn không khỏi kêu một tiếng, khó hiểu hỏi người phụ nữ trước mặt: "Em làm gì vậy?"
"Bóp chân cho anh, không phải anh bảo tôi dùng sức sao?"
Thật sự chẳng hiểu vì sao cô đột nhiên lại nổi giận, hắn bắt lấy tay cô kéo ra: "Chỉ nhờ em chút việc em đã tỏ thái độ, tiền của tôi bỏ ra mất giá vậy sao?'
"Anh có quyền hủy bỏ giao ước, tôi không có ý kiến."
"Em đang nằm mơ sao, không có chuyện Cảnh Diệc Ngôn không thuần được một con ngựa hoang bất phục." Dứt lời hắn lại bắt lại bắt lấy cổ tay của cô kéo về phía mình.
"Anh làm gì vậy?" Lạc Y Tuyết hoảng hốt, sau đó thì sửng sờ. Hắn bắt cô chạm vào đâu thế này?
Người đàn ông vẫn thản nhiên: "Đây là hình phạt dành cho em, nếu em không giải quyết được thì tối nay không được xuống giường ăn cơm."
"Biến thái!" Nhìn nụ cười phóng đãng trên môi hắn, Lạc Y Tuyết không khỏi phẫn nộ mắng.
"Không đâu." Cảnh Diệc Ngôn lắc đầu rồi đột ngột kéo lấy cô, ép cô ngồi lên người của mình: "So với bây giờ thì một lúc nữa mới thật sự là biến thái."
"Cảnh Diệc Ngôn, anh điên rồi, bây giờ là ban ngày ban mặt, anh không sợ Lâm Vi sẽ phát hiện sao?"
"Em chắc là cô ta không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150596/chuong-29.html