Thấy nước mắt của cô, tâm tình của Cảnh Diệc Ngôn không khi nào tốt. Hắn khom người bế cô dậy, đặt trở lại giường, lấy chăn đắp lên người. 
"Để thế này rất dễ mắc bệnh, khi đó tiền tôi bỏ ra rồi mà không làm ăn gì được, cô sẽ đền sao?" 
"Đi tìm Lâm Vi của anh đi! Cô ta cao quý, xứng đáng với anh hơn!" 
Cảnh Diệc Ngôn bây giờ mới phát giác, từ lúc hắn quay trở lại phòng thái độ của Lạc Y Tuyết đối với rất bất mãn. Chẳng lẽ vì chuyện hắn đi tìm Lâm Vi còn giam lỏng cô ở trong phòng? 
Hắn nhìn cô, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Em không có quyền chán ghét tôi, hơn nữa cũng không được tùy tiện khóc." 
Lạc Y Tuyết chưa từng thấy ai vô lý như hắn, cô giận run người, nước vẫn rơi. 
"Em..." Cảnh Diệc Ngôn muốn nói gì đó lại thôi, cố lau nước mắt cho cô nhưng càng lau thì cô lại khóc dữ dội. 
"Không được khóc nữa!" Hắn ra lệnh. 
Đương nhiên cô không tuân theo. 
Không còn cách nào khác Cảnh Diệc Ngôn bèn bóp lấy cằm của cô, nghĩ như vậy sẽ không nghe tiếng cô khóc nữa, thật không ngờ càng làm vậy nước mắt của cô càng xối xả. 
Sau cùng hắn đành chịu thua, buông cô ra đi tới cửa sổ, tránh né. 
"Vì sao em lại khóc?" 
"..." Cô không đáp. 
"Ban đầu do chính em chọn đường này, em nên sẵn sàng chịu trách nhiệm." 
Vẫn như cũ, cô không đáp. 
Cảnh Diệc Ngôn thật sự phiền não, trong lời nói tràn đầy ý tứ: "Nếu như em biết tủi thân thì ban đầu không nên để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150595/chuong-28.html