Lạc Y Tuyết không còn gì để tiếp tục câu chuyện với hắn, cô chọn im lặng, trơ mặt như tượng đá.
Cô như vậy Cảnh Diệc Ngôn nào thấy dễ chịu nhưng hắn cũng nói thêm câu nào, chuyện tâm xử lý vết thương cô.
Đúng lúc này điện thoại của hắn lại vang lên.
Là Lâm Vi gọi đến. Hắn không nhanh không chậm nhấc máy nghe.
[Diệc Ngôn, anh đang ở đâu vậy, không có trong phòng sao?]
"Em sang tìm tôi?"
[Đúng vậy, anh đang ở đâu?]
Cảnh Diệc Ngôn có gian tình nhưng vẫn thản nhiên: "Đang ở tầng trệt của khách sạn bàn giao vài việc, không có chuyện gì em nên ăn cho xong bữa sáng đi."
[Vâng.] Không biết Lâm Vi có tin hay không nhưng vẫn đồng ý, chỉ là trước khi cúp máy lại nói thêm: [Lát nữa anh ra bãi mở tiệc khai mạc có thể chờ em cùng đi không, dù sao cả công ty đều biết em là hôn thê chả anh.]
"Được."
Thả điện thoại xuống bàn, Cảnh Diệc Ngôn lại tiếp tục công việc còn dang dở. Lạc Y Tuyết rất muốn hỏi tại sao hắn còn chưa đi, chẳng lẽ không sợ bị phát hiện nhưng thật sự không dám chọc bậy tới hắn.
Một lúc sau khi đã làm xong công việc sơ cứu, Cảnh Diệc Ngôn đứng dậy, lúc này mới phát hiện hai người còn mặc quần áo ướt. Hắn thoải mái cởi đồ, thay trước mặt Lạc Y Tuyết một cái áo choàng tắm, sau đó mới đi ra ngoài.
Chỉ là trước khi đi không quên nói một câu: "Cả hôm nay ở yên trong phòng không được đi đâu cả, đó là mệnh lệnh."
"Rầm!"
Cửa phòng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150594/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.