Buổi tối hôm đó.
Tiểu Vũ nằm trên giường với Cảnh Diệc Ngôn lặng thinh không nhúc nhích.
Lúc sau Cảnh Diệc Ngôn mới đay nghiến hỏi: "Hôm nay đi ăn với chị Y Tuyết hẳn là vui lắm nhỉ?"
"Vâng, vâng ạ." Tiểu Vũ sợ cong đuôi gật gật đầu.
"Hừ." Cảnh Diệc Ngôn hừ một tiếng, liếc xéo nó.
Tiểu Vũ biết điều ngồi dậy nịnh nọt bóp vai cho hắn: "Ba ba làm việc vất vả lắm nhỉ? Sau này Tiểu Vũ sẽ cố gắng xin chị Y Tuyết cho ba ba đi theo."
"Thật không?" Cảnh Diệc Ngôn không tin nó nổi.
Tiểu Vũ ra sức gật đầu.
Coi như tạm thời tin nó đi: "Nằm xuống."
Tiểu Vũ nghe lời nằm xuống, lúc này ba nó lại hỏi: "Thích chị Y Tuyết lắm à?"
"Vâng ạ."
"Vậy mommy thì thế nào?"
"Chưa gặp nên không biết nữa. Nhưng ba thích chị Y Tuyết không?" Tiểu Vũ hỏi ngược lại.
Cảnh Diệc Ngôn ậm ừ trong miệng.
"Thế vị hôn thê của ba thì sao?"
"Không thích."
Sau đó hai cha con lại im lặng một lúc lâu.
"Vì sao chúng ta đều thích chị Y Tuyết vậy?" Tiểu Vũ hỏi.
"Nếu biết thì đã không nằm ở đây mà nghĩ rồi." Cảnh Diệc Ngôn ngắn gọn trả lời.
Lại nghĩ đến Lạc Y Tuyết - thư kí vừa nhận việc ở phòng tổng tài gần hai tháng nay. Trước đó cô là ai hắn hoàn toàn không biết đến, thư kí ở phòng nhân sự nhiều như vậy, làm việc tốt cũng không ít, mà hắn lại là tổng tài của trên dưới cả tập đoàn nên chuyện biết đến một nhân viên rất rất nhỏ là không có khả năng.
Cho nên nói trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150569/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.