Lạc Y Tuyết hết nói với hắn mà Cảnh Diệc Ngôn cũng xốc vai cong cớn đứng lên, như một tên lưu manh đi về phía cô. Thấy cô đề phòng lùi lại hắn nhếch môi cười, đột nhiên bắt lấy tay cô, dùng sức ép cô ngồi xuống ghế làm việc của mình. "Sao tôi luôn có cảm giác em sợ tôi vậy?"
"Tôi không có, sao tôi phải sợ anh?" Lạc Y Tuyết cố trấn tĩnh nói lại.
"Sợ tôi nhìn thấu tâm tư của em, biết được bí mật nào đó của em chẳng hạn." Cảnh Diệc Ngôn băng quơ nói.
Vì cô rất lạ, lạ so với trăm ngàn phụ nữ khác vây quanh hắn. Trong khi đám phụ nữ kia luôn tìm cách nhào vào hắn thì chỉ có cô là né xa ra, không chút vụ lợi, làm hắn thay đổi cách nhìn về cô, thay đổi những suy nghĩ không hay khi cô đối xử rất tốt với Tiểu Vũ.
Nhưng cũng vì cô đối xử quá thật lòng với thằng bé khiến hắn không khỏi nghi ngờ vu vơ. Thân thế của cô trong sạch rõ ràng, chưa chồng chưa con, không em có em nhỏ thì lấy đâu ra loại hảo cảm to lớn như vậy với một đứa bé xa lạ, mà đặc biệt ánh mắt của cô mỗi khi nhìn Tiểu Vũ cho hắn thấy một loại tình cảm ấm áp khó diễn tả, nhưng chắc chắn xuất phát từ nội tâm, dù rằng cô giấu đi rất nhanh nhưng vẫn có sơ hở.
Hắn trước giờ nổi tiếng đa nghi, mà hành động phân biệt đối xử của cô dành cho hắn cũng là một hành vi bất thường. Cô thích Tiểu Vũ không thích hắn cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150570/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.