Lạc Y Tuyết bị người ta lừa tình.
Sau đoạn thời gian ân ái cô đã mang bụng bầu thì tên đại gia đó lại vỗ cánh mà bay.
Oán hận, cô một thân một mình tiếp tục nuôi dưỡng bào thai, cứ ngỡ sinh bé con ra đời cô sẽ có được chút gì gọi là hạnh phúc. Vậy mà bảo bối ra đời chưa được bao lâu thì bỗng nhiên người nhà của tên đại gia đó trở lại tìm cô.
"Không, con cầu xin người mà Cảnh phu nhân, con không thể không có nó mà..."
"Huyết mạch của Cảnh gia không thể lưu lạc bên ngoài, nếu hôm nay cô không đưa đứa bé cho tôi thì đừng trách tôi vô tình!"
"Không, Cảnh phu nhân, Diệc Ngôn đâu, con muốn gặp anh ấy, cầu xin người cho con gặp anh ấy một lần có được không?" Lạc Y Tuyết vừa quỳ vừa dập đầu nhưng chẳng ăn thua, Cảnh phu nhân quyết không nhân nhượng:
"Cô đang nằm mơ sao? Nếu Diệc Ngôn muốn gặp cô thì tôi đã không cần đến đây rồi! Nói cho cô biết nếu đứa nhỏ này không phải con trai thì đừng hòng tôi đến tìm cô, cô nên biết ơn họ Ngôn chúng tôi đã cưu mang con của cô là đằng khác, đừng ở đó mà khóc lóc như đưa đám!"
Lạc Y Tuyết trơ mắt nhìn đứa trẻ trong tay bị cướp đi cứ như ai đó cướp mất bầu trời, hết vái lạy lại van xin nhưng chẳng ai rũ lòng thương xót.
"Nếu cô an phận thì gia đình cô sẽ được sống yên trong thành phố này, bằng ngược lại, nếu cô dám chiêu trò ăn vạ đến tìm Diệc Ngôn thì đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-tong-tai-tuyet-ai-tinh-the/150568/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.