Còn thuận tiện dịch sang bên cạnh hai bước.
Phượng Cửu Tô thấy Nam Nhiễm không nói lời nào.
Liền duỗi tay, nắm lấy đai hông của cô, dùng sức kéo cô về phía mình.
Hắn rũ mắt.
"Bao Nhiễm Nhiễm, là do bổn vương thường ngày khắt khe với ngươi hay là ngươi có thâm cừu đại hận với cá Cẩm Lý của bổn vương?"
Nam Nhiễm nhìn chằm chằm đàn cá trong ao.
Con nào con đấy đều mập mạp, béo tròn, đủ mọi màu sắc, nhìn chẳng giống cá tí nào.
"Là cá của ngươi câu dẫn ta trước."
Quan trọng nhất chính là sau khi nướng lên mới phát hiện, ăn ngon hơn gà nướng rất nhiều.
Cho nên mấy ngày nay, ngày nào Nam Nhiễm cũng vớt một hai con lên nướng ăn.
Phượng Cửu Tô nghe vậy, nhàn nhạt nói tiếp.
"Đối với ngươi mà nói, ngươi muốn ăn cá Cẩm Lý hơn hay là muốn kim ấn của bổn vương hơn?"
Nam Nhiễm vừa nghe tới hai chữ "kim ấn", tầm mắt liền đặt lên người Phượng Cửu Tô.
"Ngươi đồng ý đưa?"
Cô vừa nói, vừa dựa vào người hắn.
Phượng Cửu Tô giơ tay, chọc chọc trán của cô.
Đẩy Nam Nhiễm ra xa.
"Ngươi nên biết chỉ bằng câu nói kia của ngươi, bất cứ lúc nào bổn vương cũng có thể gán cho ngươi tội danh mưu phản."
Nam Nhiễm lại cúi đầu, nhìn cá Cẩm Lý trong hồ.
Rõ ràng là dạ minh châu nói muốn đưa cho cô trước.
Sao cuối cùng lại muốn gán tội cho cô rồi? Hừ, tâm tư của dạ minh châu thật khó đoán.
Vẫn nên nuôi cá cho mập rồi ăn thì hơn.
Dạ mình châu này thật quá phiền phức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966130/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.