Diệp Tử Đào bĩu môi.
"Năm đó, sau khi cữu cữu qua đời, ngay ngày thứ hai Ninh gia đã tới cửa từ hôn. Bọn họ rõ ràng là khi dễ biểu ca tuổi còn nhỏ, thân thể lại ốm yếu, cảm thấy huynh ấy không thể đảm nhận vị trí gia chủ, cũng cảm thấy biểu ca sống không được bao lâu nên mới đưa ra đối sách từ hôn. Ngày ấy, đưa thư người khác không thấy. Nhưng ta lại thấy."
Ngày ấy, mẫu thân mang theo nàng trở về Phượng gia để lo liệu hậu sự cho cữu cữu.
Nàng khi đó đang ở hậu viện đào bùn bới đất.
Người của Ninh gia biết lúc này mà đưa thư từ hôn nhất định sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới danh dự của Ninh gia.
Khiến người ngoài nghĩ rằng Ninh gia đang bỏ đá xuống giếng.
Nên đã cố ý đi vòng ra sau tiền viện, đợi đến khi chỉ còn mỗi mình biểu ca mới đưa thư từ hôn cho huynh ấy.
Nàng còn đem chuyện này nói cho mẫu thân, hỏi mẫu thân như vậy là có ý gì.
Lúc đó mẫu thân chỉ biết ôm biểu ca mà khóc, nghẹn ngào không nói nên lời.
Hai mắt Diệp Tử Đào nhìn chằm chằm Ninh Khuynh Thành, chậm rãi nói từng chữ từng chữ.
"Hiện tại, Cửu Tô là gia chủ của Phượng gia. Địa vị cao như thế, tiểu nữ làm sao dám trèo cao. Hôm nay tới là để giải trừ hôn ước, trả tự do cho cả hai, cũng chúc Phượng gia chủ một đời bình an, bình bộ thanh vân(*)."
Diệp Tử Đào nâng cằm, nhìn sắc mặt tái nhợt của Ninh Khuynh Thành.
"Đây là những gì phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966129/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.