Hệ thống lập tức nói: [ở ngoại thành, cách ba trăm dặm(*) về phía Nam, có một cây nhân sân trăm năm, cách hai trăm dặm về phía Tây, có một loại quả tên là địa tâm, hỗn hợp của hai thứ này có thể giải được độc trong người dạ minh châu.]
Lần này, hệ thống dường như không còn nói lắp nữa.
Thậm chí còn nói rất nhanh là đằng khác.
Nam Nhiễm xoay người, định đi ra ngoài.
Mới vừa bước được nửa bước, cổ tay đã bị Đường Khô nắm lấy.
Hắn dùng sức.
Kéo Nam Nhiễm lại.
Đường Khô nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, ôm eo cô, kéo cả người cô vào trong ngực.
Hắn ôm Nam Nhiễm rất chặt.
Giống như muốn khảm cô vào trong xương tủy.
Được nửa ngày, mới nghe hắn nói.
Giọng hơi khàn: "Qua hai ngày nữa, ta sẽ khỏe lại."
Không phải sau này hắn sẽ luôn mang bộ dạng này.
Chỉ là chất độc còn dư lại kia lâu lâu bộc phát mới khiến hắn trở thành bộ dáng như hôm nay.
Qua hai ngày, sau khi ép được độc xuống.
Sẽ có thể khôi phục bộ dáng bình thường giống như mọi ngày.
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn Đường Khô, lại vươn tay sờ gương mặt lạnh toát của hắn.
Thời điểm cô vừa chạm vào, sống lưng của Đường Khô lập tức cứng đờ.
Hắn chỉ lặp lại một câu: "Ta sẽ tốt thôi."
Nam Nhiễm cười không để ý: "Phải có thuốc giải mới có thể khỏe lại được."
Vừa mới nói xong lời đó, Nam Nhiễm cảm thấy ánh sáng trên người hắn càng ảm đảm hơn so với vừa rồi.
Cô duỗi tay, vỗ vỗ gương mặt Đường Khô.
Nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966087/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.