Đường Khô đứng trước cửa phòng.
Thanh âm hờ hững.
"Không cần phải đi."
Tần Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Gia chủ?"
Có ý gì? Gia chủ không định đi tìm thuốc giải?
Tần Nhất lập tức mở miệng: "Gia chủ, dư độc trong cơ thể của ngài không thể kéo dài thêm được nữa. Tần Nhất cho rằng, gia chủ phải khởi hành sớm."
Một người hoạt bát như Tần Nhất, cũng bị bức đến sắc mặt ngưng trọng, nói thẳng với Đường Khô.
Bởi vậy cũng biết, tình trạng sức khỏe của Đường Khô bây giờ đã xấu đến mức nào.
Đường Khô liếc mắt nhìn hắn ta một cái.
Hờ hững nhàn nhạt nói một câu: "Hôm nay có nhiều thứ cần phải phê duyệt."
Tần Nhất cau mày: "Gia chủ."
Tần Nhất thật sự rất sốt ruột.
Gia chủ nhà mình không muốn giải độc, vậy phải làm sao bây giờ?
Đường Khô không nói gì nữa, đi thẳng vào thư phòng.
Tần Nhất vẫn luôn quỳ gối ở cửa phòng.
Cúi đầu, chau mày, sắc mặt ngưng trọng.
Hơn nửa ngày sau.
Mở miệng.
"Người đâu."
Một ám vệ xuất hiện.
Hai tay ôm quyền với Tần Nhất.
Ám vệ Đường gia do Đường Khô phụ trách.
Trong trường hợp khẩn cấp, Tần Nhất có thể điều động ám vệ bí mật trong sân.
Tần Nhất đứng dậy.
"Đến Nam gia, tìm Nam Nhiễm, mời người đến."
Sau khi nói xong câu đó.
Tần Nhất ngừng lại: "Không cần biết dùng biện pháp gì, bằng mọi cách phải đưa nàng đến đây."
Hắn ta vừa nói xong, ám vệ nhanh chóng biến mất.
Gió sớm thổi qua.
Cành liễu lung lay.
Sau một nén nhang, ám vệ đã biến mất lại xuất hiện lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966088/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.