"Tiểu... tiểu thư, Tiểu Đào... Tiểu Đào không dám."
Đường Khô rũ mắt, nhìn chằm chằm cánh tay của mình.
Chỉ thấy, cả cánh tay hắn đều bị những vết tím tím xanh xanh bao phủ.
Đối diện với tình huống này, hắn vô cùng bình tĩnh, không hề lộ ra nửa điểm kinh ngạc.
Mỗi lần hắn bị thương nghiêm trọng, cơ thể hắn sẽ biến thành thế này.
Sớm đã thành thói quen.
Nhưng đám hạ nhân lại không có cách nào coi chuyện đó thành thói quen.
Mỗi lần thấy bộ dáng này của hắn đều sợ tới mức run rẩy, nhấc chân bỏ chạy.
Sợ bị lây bệnh của hắn.
Thời điểm đang suy nghĩ.
Bỗng nhiên, cánh tay của Đường Khô bị ai đó nắm lấy.
Hai mắt hắn nheo lại, ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy, nữ nhân mặc một thân bạch y vẫn luôn miệng ăn trái cây kia, không biết từ khi nào đã ngồi xuống mép giường.
Mà tỳ nữ gọi là Tiểu Đào kia thì đã sớm rời khỏi phòng.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nam Nhiễm cầm khăn ướt lên.
Đặt vào trong tay Đường Khô.
"Tự mình lau đi."
Nhưng Đường không chỉ ngồi im, chăm chú nhìn cô.
Thấy vậy, Nam Nhiễm hơi bĩu môi.
Không lẽ dạ minh châu muốn cô tự mình động thủ sao? Đợi nửa ngày, thấy hắn vẫn chậm chạm không chịu nhúc nhích.
Nam Nhiễm liền tiếp tục ăn trái cây, định không quản hắn nữa.
Lúc này, Tiểu Hắc Long bỗng meo meo vài tiếng: [ký chủ, dạ minh châu phiên bản siêu cấp vô địch đang vẫy tay với cô nha ~~]
Nghe thế, Nam Nhiễm liền đảo mắt nhìn Đường Khô một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966042/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.