Trong tình trạng nửa mê nửa tình một lúc.
Cuối cùng Đường Khô cũng dần dần lấy lại ý thức, từ từ mở mắt ra.
Chỉ thấy đập vào mắt hắn là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Cùng với đó là nốt lệ chí thập phần thu hút ở đuôi mắt của ai đó.
Không những thế còn nghe được nữ nhân trong lòng lẩm bẩm một câu.
"Nhanh hạ nhiệt độ đi."
Thấy vậy, Đường Khô lập tức nhắm mắt lại.
Hẳn là mộng đi.
Vừa nghĩ.
Hắn vừa dùng sức ôm chặt nữ nhân trong lòng.
Giống như sợ nàng sẽ chạy mất.
Từ khi sinh ra cho đến bây giờ.
Có rất nhiều thứ khiến hắn rơi vào tình huống nguy hiểm như thế này.
Mỗi lần như vậy cả người hắn đều lạnh ngắt rồi ngất xỉu.
Sau đó thì sẽ để người khác thấy được chứng bệnh đáng sợ của mình.
Số lần hắn bị như vậy đã quá nhiều.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn sinh ra ảo giác.
Giống như một đêm này, cũng không hề rét lạnh đáng sợ như trước.
Đêm đã khuya.
Ánh trăng trên cao lẻ loi, yếu ớt chiếu rọi căn phòng.
Để lộ ra màn giường màu trắng tinh.
...
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Đường Khô tỉnh lại.
Đập vào mắt hắn vẫn là cảnh tượng bản thân đang ôm chặt một nữ nhân lạ mặt.
Đôi đồng tử đen nhánh hơi co lại.
Chuyện đêm qua, đều là sự thật.
Câu nói hắn nghe được đêm qua.
Cũng là thật.
Hai mắt hắn thoáng hiện lên tia sáng, sau đó lại có chút mờ mịt.
Tại sao nàng lại làm như vậy? Tại sao lại cứu hắn?
Đường Khô hạ mắt.
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966043/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.