Tiểu Đào vẫn luôn đi theo bên cạnh hầu hạ nguyên thân.
Nhưng đã có lần nào phải đối mặt với tình huống như thế này đâu? Nàng sợ tới mức trốn ra sau lưng Nam Nhiễm.
Không dám bước lại gần nửa bước.
Vừa liên tục châm trà cho Nam Nhiễm.
Vừa giúp Nam Nhiễm lau mồ hôi.
Đợi đến khi Nam Nhiễm đã nghỉ ngơi đủ.
Mới nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, hắn.. hắn... ngài... ngài..."
Tiểu Đào lắp bắp, nói nửa ngày vẫn chưa nói được những gì bản thân muốn biết.
Nam Nhiễm thấy vậy, mở miệng: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Tiều Đào gật đầu: "Vâng, tiểu thư."
Có thể cách xa cái người vừa nhìn đã biết không thể chọc vào kia một chút, Tiểu Đào đương nhiên là nguyện ý.
Rất nhanh sau đó, cửa phòng đã đóng lại.
Nam Nhiễm vẫn tiếp tục uống nước.
Còn Đường Khô thì ngồi trên giường, hai mắt nhắm chặt, bắt đầu tu luyện.
Một lần tu luyện này của hắn kéo dài từ lúc hoàng hôn cho đến đêm khuya.
Mà Nam Nhiễm ngồi bên cạnh thì đã ăn tới đĩa trái cây thứ bảy rồi.
Cô mặc một bộ y phục trắng, mái tóc đen nhánh xõa tung trên vai.
Hai mắt hơi híp lại, cả người đều toát ra hơi thở lười biếng, mê hoặc.
Nếu không biết, còn tưởng rằng đây là một vị đại tiên đang suy nghĩ vấn đề gì đó vô cùng quan trọng.
Nhưng chỉ thấy, Nam Nhiễm nâng bản tay trắng nõn, mảnh khảnh của mình lên.
Ngón tay dừng ở đĩa đựng trái cây đặt trên bàn.
Cô dùng sức, kéo nó về phía mình.
Sau đó, duỗi tay, lấy cái quả có hình thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-dai-lao-lai-muon-tan-vo/3966041/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.