Editor: Shmily
---------------------
Đường Đậu Đậu linh hoạt tránh đi khiến Trịnh Vũ bị vồ hụt.
"Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì! Còn không mau hỗ trợ!"
Cô ta quát lớn với mấy tên lưu manh, mấy người đó lập tức tiến lên vây quanh Đường Đậu Đậu.
"Dạy dỗ nó thật tốt cho tao!"
Nghe được mệnh lệnh của Trịnh Vũ, đám người vội vàng xắn tay áo lên, hung tợn tới gần Đường Đậu Đậu.
Lưng Đường Đậu Đậu đã dán ở trên vách tường, cô không còn đường lui, chỉ có thể lao về phía trước mà đánh.
Nhưng dù sao cô cũng mới chỉ là một bé gái chưa thành niên, ở trước mặt đám đàn ông cao to lực lưỡng như thế này, nhìn thế nào cũng thấy thật bé nhỏ.
Tay cô bị giữ chặt, mắt thấy cây kéo kia chuẩn bị rơi xuống tóc mình...
"Động vào cô ấy một chút xem."
Thanh âm lạnh như băng truyền tới, giống như thanh âm của ác quỷ bò lên từ dưới địa ngục khiến cho người phải khiếp sợ.
Đám lưu manh dừng động tác, bao gồm cả Trịnh Vũ đều quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra.
Người đàn ông với dáng người thon dài thẳng tắp đứng ở đầu hẻm, ngũ quan giống như điêu khắc, ánh mắt lăng lệ, toàn thân tản ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.
Chỉ nhìn hắn một cái thôi mà đám lưu manh đều sợ tới mềm cả chân.
Đường Đậu Đậu thấy được Thất Dạ, trong nháy mắt liền cảm thấy an tâm.
Phảng phất như đang trôi nổi phiêu bạt giữa biển rộng mà gặp được một khúc gỗ cứu mạnh vậy.
Nhìn thấy người tới là Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107418/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.