Editor: Shmily
--------------------
"Đồ vô dụng!"
Nhìn người của mình bại dưới tay Thất Dạ, Trịnh Vũ bị chọc tức không nhẹ.
"Chị Vũ, hắn... hắn có võ, thật sự rất lợi hại..." Một tên côn đồ trong số đó che lại chỗ bị thương, lảo đảo hít một ngụm khí lạnh.
Vốn dĩ hắn ta còn tưởng rằng người đàn ông này chỉ là một cái bình hoa xinh đẹp chứ không xài được, không nghĩ tới hắn còn có thể đánh nhau.
"Vô dụng, phế vật!" Trịnh Vũ tức giận quát.
"Người của mày không phải đều là phế vật cả sao?" Đường Đậu Đậu dựa ở trên vách tường bên cạnh, lấy một cây kẹo que từ trong balo ra, lột vỏ nhét vào miệng.
Cô vừa ăn kẹo que vừa cười nhạo Trịnh Vũ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thất Dạ cũng rơi xuống trên người cô ta, môi mỏng hé mở: "Cho cô ba giây, cút."
Cho cô ba giây, cút!
.........
Kiêu ngạo, thật sự là quá kiêu ngạo!
Từ trước tới nay, Trịnh Vũ đều là đối tượng được theo đuổi, bởi vì cô ta là con gái nuôi của Giang Chấn Thiên cho nên vẫn luôn luôn rất kiêu ngạo.
Cho dù có người nhìn cô ta không vừa mắt thì cũng không dám nói gì cô ta, rất ít người dám dùng cái ngữ khí đó để nói chuyện với Trịnh Vũ.
Trịnh Vũ chịu không nổi nỗi ủy khuất này, thẹn quá hóa giận, đột nhiên nhặt lấy cái kéo ở trên mặt đất, nhào về phía Thất Dạ.
Thời điểm cái kéo trong tay cô ta chuẩn bị đụng vào người Thất Dạ, con ngươi nguy hiểm của hắn chợt lóe, nhanh chóng duỗi tay giữ chặt lấy cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-bao-boi-me-nguoi-dai-thuc-nhe-nhang-sung/1107419/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.