Sau khi Thịnh Minh Tuế nói chuyện xong với thầy, quay đầu lại thì phát hiện Linh Quỳnh không có ở bên cạnh.
Cô cũng không ở trong cơ thể mình... Người ở đâu?
Thịnh Minh Tuế nói một tiếng với thầy, đi ra ngoài tìm.
Trong bệnh viện có nhiều người, trên hành lang người đến rồi người đi.
Thịnh Minh Tuế tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm được người ở lối đi an toàn.
"Tiểu Vũ, cô...."
Câu kế tiếp Thịnh Minh Tuế còn nói chưa xong, hắn thấy Linh Quỳnh ngồi xổm đối diện một con quỷ nhỏ.
Quỷ nhỏ chỉ mặc một cái tã giấy, cả người đều đầy tro xám, ngồi xổm đối diện Linh Quỳnh.
Hắn vừa xuất hiện, quỷ nhỏ lập tức biến mất.
Linh Quỳnh đứng dậy, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Ca ca."
Ngực Thịnh Minh Tuế lên xuống hai lần, sờ sờ cánh tay mình: "Cô đang làm gì?"
"À, quỷ nhỏ vừa rồi kia hình như quen biết tôi, tôi còn chưa kịp hỏi gì, anh đã đến rồi."
"Quen biết cô?"
"Ừ."
Thịnh Minh Tuế phản ứng lại: "Trước đây nó đã từng gặp cô à?"
"Có thể đi."
"Vậy nó còn ở đây không?"
Linh Quỳnh lắc đầu: "Có thể là do sợ hãi, trốn đi rồi."
"....."
Quỷ cũng biết sợ hãi sao?
"Linh thể bình thường, tất nhiên sẽ sợ hãi."
Trời sinh tính người nhát gan, đại bộ phận trường hợp, cũng không thể do biến thành linh thể mà mạnh dạn hơn.
Bọn họ chỉ biến thành một hình dạng khác mà thôi.
Thịnh Minh Tuế: "Tôi đi tìm với cô."
"Ừ"
Trong bệnh viện có không ít mấy thứ này, nhưng mà phần lớn vẫn chưa có ý thức, bay khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-10-van-li-do-phai-khac-kim/989313/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.