Chương trước
Chương sau
Sau khi Thịnh Minh Tuế nói chuyện xong với thầy, quay đầu lại thì phát hiện Linh Quỳnh không có ở bên cạnh.
Cô cũng không ở trong cơ thể mình... Người ở đâu?
Thịnh Minh Tuế nói một tiếng với thầy, đi ra ngoài tìm.
Trong bệnh viện có nhiều người, trên hành lang người đến rồi người đi.
Thịnh Minh Tuế tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm được người ở lối đi an toàn.
"Tiểu Vũ, cô...."
Câu kế tiếp Thịnh Minh Tuế còn nói chưa xong, hắn thấy Linh Quỳnh ngồi xổm đối diện một con quỷ nhỏ.
Quỷ nhỏ chỉ mặc một cái tã giấy, cả người đều đầy tro xám, ngồi xổm đối diện Linh Quỳnh.
Hắn vừa xuất hiện, quỷ nhỏ lập tức biến mất.
Linh Quỳnh đứng dậy, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Ca ca."
Ngực Thịnh Minh Tuế lên xuống hai lần, sờ sờ cánh tay mình: "Cô đang làm gì?"

"À, quỷ nhỏ vừa rồi kia hình như quen biết tôi, tôi còn chưa kịp hỏi gì, anh đã đến rồi."
"Quen biết cô?"
"Ừ."
Thịnh Minh Tuế phản ứng lại: "Trước đây nó đã từng gặp cô à?"
"Có thể đi."
"Vậy nó còn ở đây không?"
Linh Quỳnh lắc đầu: "Có thể là do sợ hãi, trốn đi rồi."
"....."
Quỷ cũng biết sợ hãi sao?
"Linh thể bình thường, tất nhiên sẽ sợ hãi."
Trời sinh tính người nhát gan, đại bộ phận trường hợp, cũng không thể do biến thành linh thể mà mạnh dạn hơn.
Bọn họ chỉ biến thành một hình dạng khác mà thôi.
Thịnh Minh Tuế: "Tôi đi tìm với cô."
"Ừ"
Trong bệnh viện có không ít mấy thứ này, nhưng mà phần lớn vẫn chưa có ý thức, bay khắp các nơi trong bệnh viện.
Không biết quỷ nhỏ kia trốn ở chỗ nào, hai người đi nửa ngày cũng không tìm được.
"Thật xin lỗi Tiểu Vũ, nếu không phải do tôi đột nhiên xuất hiện...."

Linh Quỳnh cười nói: "Do ca ca lo lắng nên mới tìm tôi, không trách anh được, ca ca lo lắng cho tôi, tôi rất vui."
Thịnh Minh Tuế lúng túng, cuối cùng cũng không nói gì.
Hai người không tìm được con quỷ nhỏ kia, cùng nhau quay về phòng bệnh của thầy.
Bọn họ nhanh chóng đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Phạm Nguyên lén lút đi vào phòng bệnh.
Thịnh Minh Tuế và Linh Quỳnh liếc nhau, lập tức đi qua.
Vợ thầy không có ở trong phòng bệnh, thầy vẫn còn đang ngủ.
Phạm Nguyên đứng trước giường bệnh, giống như đang làm cái gì.
Linh Quỳnh để Thịnh Minh Tuế lấy điện thoại ra ghi hình.
Phạm Nguyên nhét cái gì đó vào phía dưới giường bệnh, hắn ta còn thả cái gì đó vào ly nước bên cạnh.
Làm xong việc, Phạm Nguyên lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Chờ Phạm Nguyên đi, Thịnh Minh Tuế và Linh Quỳnh cùng nhau bước vào.

Thịnh Minh Tuế lấy ra thứ gì bị Phạm Nguyên nhét dưới giường bệnh.
Đó là một lá bùa, bên trên viết ngày sinh tháng sinh của thầy giáo, còn có mấy sợi tóc.
"Đây là cái gì?"
"Không biết, nhưng chắc chắn không phải là thứ gì tốt." Nếu là thứ tốt, Phạm Nguyên sẽ không lén lút như vậy.
Thịnh Minh Tuế thu hồi lá bùa, đổ nước trong ly vào một cái chai.
....
Thịnh Minh Tuế cũng không biết phải tìm ai để xem lá bùa này, có chút mờ mịt, Linh Quỳnh bảo hắn đi tìm Bạch Tấn.
"Là người đàn ông lần trước gặp ở trong thị trấn?"
"Ừ, hắn quen không ít người."
[....] Người công cụ online!
"Hắn sẽ giúp sao."
"Sẽ."
Thịnh Minh Tuế nhớ đến người đàn ông có sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng vẫn không che đậy được sự tao nhã, đáy lòng có hơi không thoải mái.
Trong khoảng thời gian này Bạch Tấn sống không tốt lắm.
Vận rủi vẫn bao lấy hắn không biến mất, ra cửa ngồi xe xảy ra chuyện, đi đường xảy ra chuyện, không ra cửa cũng có thể gặp chuyện không may.
Nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn.
Nhưng mà không hay ho gì.
Mấy chuyện này không gây chết người, nhưng rất giày vò lòng người khác.
"Tiên sinh, có một người tên là Thịnh Minh Tuế muốn gặp ngài."
"Thịnh Minh Tuế?"
Bạch Tấn che miệng ho khan vài cái, suy nghĩ một lúc: "Để hắn vào đi."
Thịnh Minh Tuế....
Cái tên này hắn nhớ rõ, là người đàn ông lần trước gặp ở trên thị trấn.
Còn có một linh thể...
Bạch Tấn mặc áo khoác vào ngồi xuống, người làm dẫn người vào.
Rõ ràng Thịnh Minh Tuế không hợp với hoàn cảnh như vậy, có hơi cẩn trọng.
Linh thể bên cạnh thì tự do hơn nhiều.
Linh thể nhìn qua rõ ràng hơn so với lần trước nhiều....
Nếu cô vẫn đi theo Thịnh Minh Tuế, vì sao nhìn qua hắn không sao cả?
Mặc dù linh thể không hại đến con người, nhưng đi gần cơ thể người, sẽ bị ảnh hưởng.
Ngoại trừ người trong Huyền môn.
"Bạch tiên sinh, chào ngài." Lúc trước Thịnh Minh Tuế không nói gì với Bạch Tấn, lần này xem như là lần đầu tiên nói chuyện.
"Mời Thịnh tiên sinh ngồi." Bạch Tấn ho khan hai tiếng, để người làm xuống trước: "Không biết Thịnh Tiên sinh đến tìm tôi là có chuyện gì?"
Người nói chuyện chính là Linh Quỳnh: "Cần anh hỗ trợ xem thử thứ này một chút."
Tầm mắt Bạch Tấn đảo qua hai người một vòng, có lẽ hiểu được Thịnh Minh Tuế nhìn thấy Linh Quỳnh.
"Cái gì vậy?"
Thịnh Minh Tuế lấy đồ ra.
Bạch Tấn nhờ quan hệ của bản thân, quả thật là kiến thức mấy năm nay có không ít, bản thân cũng có một chút hiểu biết.
"Tôi không biết thứ này." Bạch Tấn lắc đầu: "Cái đó không giống những lá bùa bình thường lắm."
"Làm phiền Bạch tiên sinh giúp một việc." Linh Quỳnh chỉ lên lầu: "Tôi giúp anh giải quyết cái kia."
Bạch Tấn nhìn về phía trên lầu, nghi hoặc: "Chỗ đó có cái gì?"
"Gần đây cơ thể của Bạch tiên sinh rất kém?"
"....."
Bạch Tấn gật đầu.
Kém hơn rất nhiều so với lúc trước.
Nhưng mà hắn đã mời người xem qua, cũng không phát hiện được cái gì dị thường.
Bác sĩ nói có thể do thời tiết lặp đi lặp lại khiến cho như vậy.
"Có thứ gì đó quấn lấy Bạch tiên sinh." Linh Quỳnh cười một cái: "Làm một giao dịch không?"
"Sao tôi lại không phát hiện?" Còn có thêm nhiều người như vậy, cũng không phát hiện điều gì dị thường.
"Bạch tiên sinh, trên thế giới này có rất nhiều thứ, ngài không nhất định sẽ nhìn thấy được."
Bạch Tấn liếc mắt nhìn người có sắc mặt bình thường là Thịnh Minh Tuế, thấp giọng ho hai tiếng, sau đó nói: "Được, tôi tìm người hỏi giúp cô."
....
Linh Quỳnh đi lên lầu, dưới lầu chỉ còn lại Thịnh Minh Tuế và Bạch Tấn.
Thịnh Minh Tuế và Bạch Tấn không quen biết nhau, không khí có hơi xấu hổ.
Thịnh Minh Tuế tùy tiện nói một đề tài: "Lại nói, Tiểu Vũ cùng một họ với Bạch tiên sinh."
"Phải không?" Bạch Tấn có chút ngoài ý muốn: "Tôi không biết cô ấy tên là gì."
"Hả?" Thịnh Minh Tuế sửng sốt: "Tiểu Vũ tên là Bạch Tri Vũ."
Bạch Tấn nghĩ đến người của Bạch gia, chắc là không có người này.
"Vậy cái đó là duyên phận, là người cùng một nhà." Bạch Tấn dừng một chút: "Sau khi Thịnh tiên sinh quay về từ nơi đó, thì đều ở bên cạnh cô ấy?"
Thịnh Minh Tuế gật đầu.
"Thịnh tiên sinh không cảm thấy có chỗ nào không khỏe sao?"
"Không có... lời này của Bạch tiên sinh có ý gì?"
"Người và quỷ không giống nhau, cô ấy ở bên cạnh anh, tóm lại là sẽ có ảnh hưởng." Bạch Tấn nói: "Nhưng tôi nhìn Thịnh tiên sinh, giống như không bị ảnh hưởng gì, có hơi tò mò thôi."
Thịnh Minh Tuế không chú ý đến điểm này, lúc này nhớ lại hình như là như vậy.
Có lẽ là vì Tiểu Vũ không giống những thứ khác....
Bởi vì cô từng nói qua, có thể cô còn sống.
Thịnh Minh Tuế nhéo nhéo lòng bàn tay: "Tôi có thể hỏi Bạch tiên sinh về một người được không?"
Bạch Tấn: "Được."
Thịnh Minh Tuế: "Bạch tiên sinh biết Phương Tạ Thủ không?"
Bạch Tấn nhíu mày lại: "Thịnh tiên sinh hỏi đến hắn ta làm gì?"
Hắn đã gặp qua người này vài lần.
Lần nào cũng ở...
Bạch Tấn nhớ đến người đã không còn ở đây, ngực có chút khó chịu.
Bạch Tấn không phải rất thích Phương Tạ Thủ, nhưng mà cô ấy và Phương Tạ Thủ là bạn bè, cho nên hắn cũng gặp qua vài lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.