Lúc mà hai người đang mơ hồ, có tiếng gầm giận dữ truyền ra từ trong nhà: "Phạm Nguyên em đang làm gì đó!" Thầy bước nhanh từ trong hành lang ra. Phạm Nguyên giật mình, nhanh chóng kéo Thịnh Minh Tuế lên, "Thầy, sư đệ không đứng vững, em muốn kéo em ấy lên." "Ta tận mắt nhìn thấy em đẩy em ấy." Thầy nhíu mày, "Thêm nữa, làm sao mà em biết chuyện kia?" Ông còn chưa nói qua cho bất kì kẻ nào. "Thầy, em. . ." Phạm Nguyên không cách nào nói rõ được mình biết chuyện từ đâu. "Những lời nói vừa rồi của em là có ý gì? Uy hiếp sư đệ của em à?" Thầy nhìn qua rất tức giận. Vừa rồi ông đã nghe thấy tất cả mọi chuyện. Ông vẫn cho rằng Phạm Nguyên rất thích người sư đệ này. Bình thường đối với thằng nhỏ cũng rất chiếu cố.
Ai biết ở sau lưng, ông sẽ nghe thấy những lời như này chứ. Phạm Nguyên lắc đầu phủ nhận, "Thầy, mọi việc không như thầy nghĩ đâu." "Vậy em có ý gì?" "Em. . ." Phạm Nguyên ấp a ấp úng, không giải thích rõ ràng, càng làm cho thầy tức giận. "Tiểu Tuế, em về trước đi." Cuối cùng thầy bảo Thịnh Minh Tuế đi trước, giữ lại Phạm Nguyên để nói chuyện riêng. Thịnh Minh Tuế rời khỏi tiểu khu, đi ra rất xa, mới nhìn về phía Linh Quỳnh bên cạnh. "Sao vừa rồi cô lại đẩy tôi?" "Ca ca, hắn bắt nạt anh nha." Linh Quỳnh nói rất hùng hồn, "Để thầy của anh thấy được bộ mặt thật của hắn không tốt sao?" Con yêu là người có thể tùy tiện bắt nạt sao? Khinh con yêu của ta không có người chống lưng à? ! Thịnh Minh Tuế: "Nhưng hắn không có đẩy tôi." Chút lực này của Phạm Nguyên, nhiều lắm cũng chỉ coi là đang vỗ, hoàn toàn không tính là đẩy.
Linh Quỳnh ôm cánh tay, lầm bầm nói: "Vậy thầy của anh cũng đâu có truy cứu chuyện hắn đẩy anh đâu." ". . ." Thịnh Minh Tuế chợt nhận ra, "Cô có thể đẩy người?" Trước đó cô ấy không thể đụng đến người được. Linh Quỳnh 'Ừm' một tiếng, chỉ là có thể nương nhờ lực để 'Đẩy' người, nhưng vẫn không thể tiếp xúc trực tiếp với người. Thịnh Minh Tuế: "Sau này không được làm ra loại chuyện này nữa." "Tôi cũng đâu thể nhìn hắn bắt nạt anh được." "Cô không thể hại người." Thịnh Minh Tuế nhớ lại chút tư liệu, mặc dù không phải rất chuyên nghiệp, thế nhưng vẫn rất rõ ràng, một khi linh thể bắt đầu hại người, có thể sẽ càng lún càng sâu. Hiện tại chỉ là đẩy người, sau này thì sao? Thịnh Minh Tuế không thể để cho cô làm ra loại chuyện này được.
"Nghe chưa?" Linh Quỳnh đột nhiên tiến vào trong thân thể của hắn, không để ý hắn. Thịnh Minh Tuế nhấp môi, thấp giọng nói: "Tôi chỉ vì tốt cho cô thôi." Lỡ như. . . Tìm được thân thể thật, nhưng bởi vì cô hại người, không thể trở về lại thì làm sao bây giờ? Nhân quả thiện ác trước kia có thể không tin, nhưng bây giờ không thể không tin. Giọng nói của Linh Quỳnh từ trong đầu vang lên, "Tôi biết rồi." Dù sao sau này cô lén làm, hắn cũng không biết, hừ! . . . Thịnh Minh Tuế về nhà, mới vừa nhấn chọn tầng thang máy, một cánh tay tái nhợt đột nhiên xông vào giữa, chặn ngang cửa thang máy sắp đóng lại. Cửa thang máy lui sang hai bên, người bên ngoài hiện ra trong tầm mắt Thịnh Minh Tuế. Con người của Thịnh Minh Tuế hơi co rụt lại, thân thể lui về sau, dựa vào thang máy lạnh lẽo phía sau lưng. Người phụ nữ mang thai đỡ bụng của mình tiến vào, cô ta mỉm cười với Thịnh Minh Tuế. Lúc này trong mắt Thịnh Minh Tuế, khuôn mặt của người phụ nữ mang thai hơn phân nửa đều đã hư thối, nhìn qua vừa buồn nôn lại đáng sợ. Thịnh Minh Tuế vịn lên tay vịn của thang máy bên cạnh, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Người phụ nữ mang thai dùng ngón tay tái nhợt ấn thang máy. Da thịt trên cánh tay kia đều rớt gần hết, có thể nhìn thấy xương trắng âm u. Cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên. Phụ nữ mang thai nghiêng đầu qua, "Tiểu soái ca, sắc mặt của cậu không tốt lắm, sao vậy?" "Tiểu Vũ. . ." Thịnh Minh Tuế hầu như chỉ nói được ra hai chữ từ trong kẽ răng, âm cuối phát run lên. Tứ chi của hắn lạnh lẽo như nhũn ra, nếu không có tay vịn chống đỡ, đoán chừng hiện tại hắn đứng không vững nữa rồi. Lúc Thịnh Minh Tuế cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, mất đi quyền khống chế thân thể. Linh Quỳnh đưa tay sờ lên chỗ trái tim Thịnh Minh Tuế, nhẹ nhàng vuốt ve, lại ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ mang thai, "Cô lại tới tìm hắn nói chuyện nữa, tôi liền gϊếŧ chết cô." Sắc mặt của người phụ nữ mang thai hơi đổi một chút, lùi đến rìa của thang máy. Lại nữa. . . Người này vừa rồi rõ ràng không có cảm giác này. Lúc này người đứng trước mặt cô ta, phảng phất có thể tùy thời xé nát cô. Linh Quỳnh kéo khóe miệng, "Buổi tối đừng tạo ra tiếng gì nữa, không thì tôi cũng sẽ gϊếŧ cô đó nha." Đinh —— Cửa thang máy mở ra, đi Linh Quỳnh từ trong thang máy ra ngoài. Cô xoay người, "Nhớ kỹ lời tôi nói chưa?" Người phụ nữ mang thai gật đầu, "Nhớ rồi." "Ngoan." Người phụ nữ mang thai: ". . ." . . . Thịnh Minh Tuế có lẽ là bị dọa sợ, không quá chú ý đến chuyện Linh Quỳnh nói gì. Chờ hắn chậm rãi hồi tỉnh lại, hắn đã nằm ở trên giường. Thịnh Minh Tuế vén chăn lên nhìn một chút, cực kỳ suy sụp, "Cô lại tắm cho tôi nữa." "Trên người anh toàn là mồ hôi, tôi sợ anh lạnh nha. Tôi không có chạm vào chỗ nào khác của anh hết." Linh Quỳnh lập tức nói: "Tôi nhắm tịt mắt lại tắm đó!" ". . ." Thịnh Minh Tuế cuộn mền lại, tự bế. Có lẽ là lời cảnh cáo của Linh Quỳnh hữu dụng, buổi tối ở lầu trên không làm ra động tĩnh gì kỳ quái nữa. Linh Quỳnh thừa dịp Thịnh Minh Tuế đi ngủ, rút một tấm thẻ. [Ly miêu] Mặt thẻ là bảng số phòng, vừa khéo chính là gia đình lầu trên của Thịnh Minh Tuế kia. Mặt thẻ không có những thứ khác, cũng không lập tức kích hoạt, đoán chừng còn chưa tới thời điểm. . . . Ba ngày sau, Thịnh Minh Tuế đi giao phí bảo an, nghe thấy có người nói phòng ở lầu trên của hắn cứ một mực không có ai đến giao phí bảo an, oán trách thu phí khó khăn. Thịnh Minh Tuế kỳ quái, hỏi một câu: "Chỗ đó không phải có người ở sao?" Bảo vệ lắc đầu: "Không có mà? Tôi nghe nói là nhà kia, từ sau khi nhận phòng rồi trang hoàng xong xuôi, không thấy ai ở cả." Phòng ở coi như bỏ trống cũng phải giao một nửa phí bảo an, nhưng bọn họ không liên lạc được người, cho nên cứ chưa lấy được phí bảo an như vậy. Thịnh Minh Tuế: ". . ." Đúng, người kia khả năng là quỷ đó. Nghĩ đến người nhìn thấy đêm hôm đó, dù là giữa ban ngày nhưng Thịnh Minh Tuế vẫn cảm thấy tứ chi phát lạnh. Buổi tối, Thịnh Minh Tuế cứ lật qua lật lại ngủ không được. "Tiểu Vũ, cô nói xem chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ mang thai kia rồi?" "Ca ca tò mò sao?" Đến rồi đến rồi! ! Chuyện trong thẻ đến rồi! ! ". . ." Có lẽ là số lần gặp phải quá nhiều, hắn khó tránh khỏi có hơi để ý. Cái người phụ nữ mang thai kia ngoại trừ tìm hắn nói qua mấy câu, hình như cũng chưa từng tổn thương đến hắn. Mà sao chỉ có hắn có thể nhìn thấy cô ta, còn người khác nhìn thấy không nhìn thấy cô à? "Ca ca muốn biết, vậy thì chúng ta đi xem thôi, chỉ cần ca ca không sợ." Thịnh Minh Tuế vô thức nói: "Không phải có cô sao?" Linh Quỳnh khẽ cười một tiếng: "Ừm, có tôi." Tai của Thịnh Minh Tuế hơi đỏ lên, bị câu 'Có tôi' kia của Linh Quỳnh làm cho lòng gợn sóng. Thịnh Minh Tuế không dám đi buổi tối, cho nên đi lên lầu vào ban ngày. Ngay lúc hắn vừa bước ra khỏi thang máy, liền cảm giác hành lang ở đây âm u hơn nhiều so với ở lầu dưới. Không biết là do cảm giác tâm lý, hay là khác, ánh sáng dường như cũng ảm đạm hơn. Đèn cảm ứng trong hành lang lúc chớp lúc tắt, 'xoẹt xoẹt' tắt bật không ngừng. "Tôi đã hỏi bảo vệ rồi, tầng này cũng không người ở." Thịnh Minh Tuế dò xét xung quanh, chà xát lên cánh tay đang nổi da gà, "Trước đó có hai gia đình vào ở, về sau đề vì đủ loại nguyên nhân mà chuyển đi rồi." Linh Quỳnh bay ra từ trong thân thể của Thịnh Minh Tuế, "Nói không chừng cũng là bởi vì gặp quỷ." "Có lẽ thế. . ." Thịnh Minh Tuế bước đến trước cửa của gia đình kia. Lúc này Thịnh Minh Tuế mới nhớ tới một vấn đề quan trọng: "Chúng ta sao đi vào được đây?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]