Cuối cùng sau khi trải qua mấy lần thí nghiệm, bọn họ đưa ra kết luận. 
Linh Quỳnh có thể ra ngoài, nhưng có hạn chế. 
Thịnh Minh Tuế không thể cách xa cô hơn một mét, nếu hơn một mét, cô liền tự động trở lại cơ thể của Thịnh Minh Tuế. 
Cuối cùng Thịnh Minh Tuế chỉ có thể nằm ở phòng ngủ. 
Hắn cho Linh Quỳnh chăn giường của mình, chia giới hạn. 
Linh Quỳnh thật ra ngủ rất nhanh, Thịnh Minh Tuế lại không chút buồn ngủ, nằm yên không dám động. 
Ánh trăng tràn vào từ ngoài cửa sổ, hiện lên trên mặt đất một tầng sương màu trắng. 
Trong căn phòng yên tĩnh, hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình. 
Thịnh Minh Tuế quay đầu, nhìn về phía về bên cạnh. 
Dáng vẻ tiểu cô nương xinh đẹp, mái tóc dài mềm mại xõa tung bên hông, làm nổi bật vẻ dịu dàng của cô, giống như một con mèo ngoan ngoãn nằm bên cạnh. 
Thịnh Minh Tuế chưa bao giờ nghĩ đến, thứ mà mình vô cùng sợ hãi lại nằm trên chung một chiếc giường với mình. 
Mà đáy lòng hắn lại không có chút sợ hãi nào. 
Thế nhưng còn cảm thấy đáy lòng có một mảnh ấm áp...... 
Thịnh Minh Tuế thu tầm mắt lại, nhìn lên trần nhà đếm cừu. 
Thịnh Minh Tuế không biết mình ngủ lúc nào, tỉnh lại đã thấy mặt trời lên cao. 
Quay đầu sang bên cạnh liền đối diện với một đôi mắt. 
Thịnh Minh Tuế bị hù dọa, một lúc lâu mới phản ứng ra đây là ai. 
Linh Quỳnh nằm ở bên cạnh, hai tay ôm mặt, nhìn hắn không chớp mắt. 
"Cô nhìn tôi như vậy làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quyen-2-10-van-li-do-phai-khac-kim/989304/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.