Chương trước
Chương sau
"Đó không phải là trọng điểm! Sau đó tôi tận mắt thấy ông chú của tôi trèo ra ngoài cửa sổ, giống như con thằn lằn bò lên cửa kính nhìn tôi! Aaaaaaaaaa!!!"

Bạch Chỉ đưa điện thoại cách xa tai để đối phương thoải mái phát tiết toàn bộ cảm xúc ra ngoài, mãi đến khi đối phương hú xong mới nói: "Sau đó thì sao?"

Đối phương bình tĩnh lại, hít hít mũi nói, "Cả một đêm tôi không dám ngủ, cứ lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, sợ ông ấy bò vào giết tôi!"

Mắt thấy càng nói càng theo hướng huyền huyễn, Bạch Chỉ bước đầu kết luận người này có vấn đề về tinh thần.

"Ngày hôm sau, tôi kể lại chuyện đó với mẹ, bà nói tôi đang mơ thôi, nhưng tôi nhớ rất rõ ràng, tôi cũng không hề ngủ quên!

Tôi cũng muốn leo trèo, muốn giống như ông ấy trèo ra ngoài! Tôi nhất định sẽ ngã chết! Điều đáng sợ hơn nữa là tôi phát hiện ngoại hình của mình đã thay đổi, đôi tay của tôi trở nên dài hơn. Xin hãy nói cho tôi biết, đây có phải là ảo giác của tôi không? Tôi có phải bị bệnh rồi hay không?"

Bạch Chỉ gật đầu, về cơ bản đã khẳng định có vấn đề về tinh thần.

"Anh cho tôi địa chỉ, tôi đi khám xem xem, đừng sợ, dù là ảo giác hay vấn đề về thân thể thì đều có thể điều trị."

Sau đó bên kia gửi địa chỉ qua, đó là ở một huyện thành.

Nhiệm vụ này nhận được 5 tích phân, có thể đổi thành 5000 tệ, giá vé khứ hồi xe buýt chỉ tốn mất 20 tệ, quả thật so với việc mở phòng khám có lợi hơn rất nhiều.

Cậu nhìn địa chỉ của hai người còn lại, họ cũng ở huyện thành, thời gian xin khám là ba ngày trước, Bạch Chỉ đã thử liên lạc nhưng không được. Dù sao cũng tiện đường nên Bạch Chỉ đều khám, đến lúc đó có thể trị cùng lúc.

Để đảm bảo an toàn, cậu đem theo hai cái áo blouse trắng, bao tay, nước sát trùng, dao mổ, nhíp, và các dụng cụ, thuốc thông thường khác, còn có một bộ châm cứu, chuẩn bị ổn thoả liền đi ra cửa.

Người vẫn luôn theo dõi cậu lập tức báo cáo, "Chủ nhiệm Ngô, cậu ấy ra rồi!"

Chủ nhiệm Ngô lập tức yêu cầu Trịnh Tiêu xác nhận, "Có phải cậu ta không?"

Trịnh Tiêu kích động nói: "Là cậu ấy, là cậu ấy khám bệnh cho tôi! Lúc đó tôi suýt thì giết chết cậu ấy, nhưng tôi đã thanh tỉnh sau khi bị cậu ấy trừng mắt một cái!"

"Chờ một chút, cậu ta đang làm gì thế? Khóa cửa?" Một thanh niên đeo huy hiệu cấp C chỉ vào camera giám sát, Bạch Chỉ đột nhiên từ trong đống phế tích hiện ra, mang theo một hộp thuốc, sau đó xoay người làm động tác đóng cửa, từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa.

Mọi người nhìn cậu đi ra ngoài như một người bình thường, xoay chìa khóa hai lần trong hư không, nhất thời tất cả không nói nên lời.

Một dị năng giả khoá cánh cửa trong thể tinh thần của mình???

Xe buýt đi từ trấn nhỏ đến huyện thành cách ngã tư năm mươi mét, nửa giờ một chuyến, không có nhiều người lắm, Bạch Chỉ ngồi ở cửa, giống như vô tình nhìn ra ngoài xe.

Cậu có cảm giác như có ai đó đang theo dõi cậu kể từ khi cậu bước ra cửa.

Với ngoại hình của cậu, việc người ta nhìn chằm chằm vào cậu là chuyện hết sức bình thường, Bạch Chỉ đã quen rồi, nhưng ánh mắt đó lại khác với ánh mắt của người bình thường.

Xuống xe, Bạch Chỉ đi theo lộ trình đã tra, đi thẳng đến chỗ đông người. Ánh mắt đó vẫn không nhanh không chậm theo sát cậu, Bạch Chỉ trốn vào một con hẻm nhỏ, người nọ nhanh chóng đuổi theo, Bạch Chỉ chắc chắn người này đang theo dõi cậu.

Hẻm nhỏ này chỉ rộng hai mét, được gọi là hẻm Không Độ, hai bên là những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, tường gần như đã bị bong tróc, trên đó có viết hai chữ "Phá hủy" to đùng, không có người ở trong một thời gian rất dài.

Đầu ngõ có rất nhiều rác thải, thậm chí còn có cả nước thải tiểu tiện, đại tiện bên trong, nhiều đến mức trên tường còn có một cái biển cảnh báo: Nghiêm cấm đại tiện, tiểu tiện, nếu không chấp hành sẽ tịch thu công cụ gây án!

Bạch Chỉ âm thầm gật đầu, lời cảnh báo này đủ độc cũng đủ ác.

Thế là cậu rắc một nắm thuốc lên tấm biển cảnh báo này.

Sở Tuần mừng rỡ vì đang là tháng ba, nhiệt độ còn thấp, nếu là tháng sáu, nhất định khắp nơi sẽ có ruồi bọ bay đầy.

Anh không hiểu Bạch Chỉ tới nơi này làm gì, điều này hoàn toàn không phù hợp với khí chất của một dị năng giả hệ chữa lành!

Điều kỳ lạ hơn nữa là hiện giờ anh ta không cảm nhận được hơi thở của Bạch Chỉ, như thể đột nhiên cậu biến mất khỏi thế gian vậy, anh chính là một dị năng giả cấp C, giá trị linh lực là 2400, thế mà anh ta thành công làm mất dấu một người mang hệ chữa lành mà giữa chừng không xảy ra một vụ tấn công hay có gì ngoài ý muốn xảy ra á?

Này mẹ nó nói ra khứa nào tin cho được?!

Lúc này một mùi thuốc nhàn nhạt đột nhiên bay tới, Sở Tuần nhanh chóng vận dụng linh lực phong bế mũi miệng, nhưng vẫn là đã muộn một bước, anh lập tức cảm thấy toàn thân tê dại, không thể khống chế được chân tay.

Sau đó một bóng người mảnh khảnh từ trên tường nhảy xuống, một cổ lực lượng đẩy mạnh anh vào tường, bịch một tiếng, lưng anh đập vào tường làm bụi bặm bay tứ tung. Sở Tuần thậm chí còn cảm giác được bức tường bị anh làm cho rung chuyển.

Anh muốn giơ tay lên nhưng cánh tay tê dại không nhấc lên được, chân không còn cảm giác gì, sau đó có cảm giác lạnh buốt ở ngay yết hầu, hoá ra là một con dao mổ.

Bạch Chỉ nghiêng đầu bất mãn hỏi: "Sao anh lại đi theo tôi?"

Cái lạnh chạm lên cổ khiến tim Sở Tuần đập thình thịch, điều khiến anh càng không nói nên lời là anh đang bị hệ chữa lành dùng dao kề cổ á?

Tuy năng lực của anh đặc biệt nhưng lại không thích hợp để chiến đấu, nhưng xét hành động trèo tường vừa rồi của Bạch Chỉ cùng sức lực mới nãy, đây mẹ nó thật sự là hệ chữa lành à?

Con dao mổ sắc nhọn ấn vào động mạch chủ, Sở Tuần rất nhanh đã cảm nhận được cơn đau, sao đó cổ lại càng đau hơn. Đù má! Ngay cả dao mổ cũng phủ thuốc? Ra tay tàn độc ghê gớm!

Anh ta nhanh chóng nói: "Bác sĩ Bạch, bình tĩnh nào! Tôi không có ý xấu nào cả."

Bạch Chỉ nhìn vào mắt anh, "Sao anh lại đi theo tôi? Anh muốn ăn cướp? Hay anh là kẻ buôn người?"

Cậu nghĩ như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, gần đây tình hình an ninh của các thành phố nhỏ không tốt lắm, tháng trước ở huyện trấn đã mất tích hơn chục người.

Sở Tuần vội vàng nói: "Tôi không phải người xấu, tôi tới đây để bảo vệ cậu, chúng tôi nghi ngờ cậu là dị năng giả hệ chữa lành nên muốn mời cậu gia nhập với chúng tôi, tôi là người của cục An ninh Quốc gia, trong túi tôi có giấy chứng nhận."

"Cục An ninh đặc biệt?" Bạch Chỉ kiểm tra giấy chứng nhận rồi nhìn vào mắt đối phương, quả thật không nói dối cậu, từ nhỏ cậu đã có thể nhận ra người khác có nói dối hay không.

Cậu thu lại dao mổ và trả lại giấy chứng nhận cho anh, "Tôi không phải hệ chữa lành cũng không phải dị năng giả gì đó, tôi chỉ là một bác sĩ trấn nhỏ bình thường thôi."

Đứng dựa vào tường như một cây cột thật sự rất khó chịu, Sở Tuần muốn đứng thẳng, nhưng toàn thân không thể cử động được, "Sao toàn thân tôi lại tê liệt hết thế này? Cậu hạ dược gì cho tôi thế, tôi vừa rồi ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng."

"Là tôi tự làm, anh muốn mua không?" Bạch Chỉ tốt bụng đỡ anh đứng dậy, tránh cứt chó trên mặt đất, ngồi xổm xuống, từ trong túi móc ra một gói bột thuốc, "Tôi chiết xuất từ thực vật, có thể hút vào, có thể bôi, một giây sau sẽ có tác dụng, sử dụng trong nửa giờ, không mang lại tác dụng phụ cho cơ thể, thuận tiện mang theo lại dễ sử dụng. Tôi nghĩ anh là người của cục An ninh đặc biệt, không làm điều xấu, thường xuyên thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm nên tôi đặc cách bán cho anh. Có thứ này, anh tùy thời có thể phẫu thuật chính mình."

Sở Tuần: "......"

Bác sĩ Bạch tốt bụng ân cần nói với đối phương: "Thuốc này vẫn đang trong quá trình cải tiến, không mùi thì càng đắt hơn, không chỉ có thể cứu chính mình mà còn có thể âm thầm hạ gục đối thủ, có thể cứu mạng vào thời điểm mấu chốt, chỉ cần 500 tệ là có ngay hàng tốt."

Sở Tuần: "...... Sao cậu có gương mặt xinh đẹp như vậy, ngây thơ như vậy mà lại đi buôn lậu, còn tự tin nói chuyện làm ăn với nạn nhân thế chứ?"

"Không mua thì thôi." Bạch Chỉ tiếc nuối cất túi bột đi, rắc chút thuốc giải, ánh mắt cực kỳ ghét bỏ, người này đúng là không biết nhìn hàng.

"...... Tôi mua hai gói, chúng ta có thể nói chuyện được không?"

"Có thể," Bạch Chỉ mỉm cười, cong môi, móc mã QR từ trong túi ra, "1000 tệ, cảm ơn."

Sở Tuần lắc lắc bàn tay đã trở lại bình thường của anh, trước tiên quét tiền cho cậu, sau đó nghi hoặc hỏi: "Cậu tới đây làm gì thế?"

"Tôi đi khám cho một vài bệnh nhân."

Sở Tuần một bên trả tiền một bên hỏi: "Cậu thiếu tiền à? Cậu gia nhập với chúng tôi đi, làm nhiệm vụ là có thể nhận được tích phân, tích phân có thể đổi lấy bất cứ thứ gì miễn là không phạm pháp, chẳng hạn như ô tô, nhà ở, vũ khí, nhu yếu phẩm hàng ngày, thậm chí nếu sức khỏe không tốt muốn thay thận, quốc gia cũng sẽ ưu tiên hiến tặng cho cậu. Điều quan trọng nhất là 1 tích phân có thể đổi được 1000 tệ."

Bạch Chỉ vô tình nhìn thấy ngón tay của đối phương, không có chiếc nhẫn đen, nhưng nội dung trao đổi tích phân giống hệt hệ thống phụ trợ của cậu.

Sở Tuần nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu, hai mắt sáng lên, "Cậu là người của cục An ninh đặc biệt à, ở khu nào thế? Đến đây để thực hiện nhiệm vụ sao?"

Bạch Chỉ cụp mắt xuống, che đậy thần sắc trong đáy mắt, xem ra anh trai cậu cùng cục An ninh có liên quan đến nhau.

Sở Tuần tưởng rằng đây là nhiệm vụ bí mật không thể nói ra nên cũng không hỏi nữa, hâm mộ nói: "Chiếc nhẫn này mới vừa được nghiên cứu phát minh ra, nghe nói cực kỳ nhạy cảm với độ ô nhiễm, chi nhánh của chúng tôi có đăng ký một cái, tháng sau mới có, cậu là người của trụ sở chính à?"

Bạch Chỉ nhíu mày, không đúng, từ nhỏ cậu đã thấy anh trai mình đeo nó trên tay, cũng ngót nghét hai mươi năm rồi, sao có thể vừa phát minh ra được?

Nói quá nhiều sẽ phạm sai lầm nên Bạch Chỉ chọn cách im lặng.

Một ngàn tệ của Sở Tuần đã đến, Bạch Chỉ đưa bột thuốc cho anh: "Nhiệm vụ của anh là đi theo tôi phải không?"

"Đúng vậy."

"Anh hoàn thành nhiệm vụ sẽ có tích phân, cho tôi một nửa trong số đó thì tôi cho anh đi theo cùng."

Sở Tuần dở khóc dở cười, "Tôi không những phải bảo vệ cậu mà còn phải đưa cho cậu tích phân?"

Bạch Chỉ xoay người rời đi, không nói chuyện nữa, nhàm chán.

Sở Tuần vội vàng đi theo, "Đưa đưa đưa, tôi đưa là được chứ gì?"

Bạch Chỉ tò mò hỏi: "Các người làm nhiệm vụ có thể kiếm được bao nhiêu tích phân?"

"Mỗi nhiệm vụ đều bắt đầu bằng 5 tích phân, nhiệm vụ cấp S có thể lên tới hàng trăm triệu tích phân." Sở Tuần vẻ mặt tươi sáng vui vẻ, cười giải thích: "Đương nhiên, nếu vì kiếm tiền mà đẩy mình vào chỗ chết thì cũng vô ích, nhận nhiệm vụ cũng phải dựa vào năng lực cá nhân của cậu. Hiện tại tôi cấp C thì cũng chỉ có thể nhận nhiệm vụ cao nhất là cấp C thôi, còn phải tổ đội nữa."

Bạch Chỉ lập tức nhét danh thiếp vào trong tay anh, "Nếu anh có bệnh thì cứ tìm tôi, cũng có thể giới thiệu cho đồng nghiệp của anh, người quen giảm giá 20%. Nếu không có bệnh, tôi cũng có thể khám nghiệm tử thi cho nạn nhân, giá rẻ, đưa tiền liền làm."

......

Trong một căn hộ chung cư nhỏ, tinh thần của Lưu Minh gần như đã hỏng mất.

Hắn nhốt mình trong nhà ba ngày, sau khi phát hiện cơ thể không còn bình thường, hắn không dám ra ngoài, thậm chí còn khóa cửa ra vào lẫn cửa sổ cứng ngắc.

Hắn không dám đi bệnh viện vì sợ bị mọi người coi là quái vật, mấy ngày nay hắn cũng tìm kiếm bác sĩ ở trên mạng, người khác cho rằng hắn bị bệnh tâm thần và khuyên hắn đi khám bác sĩ tâm lý, thậm chí còn có người sợ hắn bị bệnh tấn công bọn họ nên không dám tới nhà, chỉ có một vị bác sĩ không có hồ sơ bệnh án nói sẽ đến khám cho hắn.

Hắn không biết đối phương có đến hay không, trong lúc hồi hộp chờ đợi thì cuối cùng cũng nghe được tiếng gõ cửa. Giọng nói vang lên trong điện thoại hỏi: "Có ai ở nhà không? Tôi là bác sĩ anh tìm trên mạng đây."

Lưu Minh lăn lê bò lết tới cửa, hắn gần như quên mất cảm giác đi bộ, bò nhanh lại vững, cơ hồ trong nháy mắt là bò tới cửa, qua mắt mèo nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa.

Người gõ cửa là một chàng trai trẻ, rất tuấn tú nhưng lại có vẻ nhu nhược, không hề có tính công kích. Có lẽ đối phương nhận ra hắn đang quan sát mình, ngẩng đầu lên nhìn vào hắn, một đôi đồng tử hiếm thấy, xinh đẹp trong trẻo, tràn đầy chân thành nhìn hắn, "Tôi đến đây để chữa bệnh cho anh."

Người đứng cạnh cậu có dáng người trung bình, trông có vẻ tươi sáng tích cực, trên vai mang theo hộp dụng cụ y tế, hẳn là trợ lý của cậu.

"Hai, hai người đợi một chút!" Lưu Minh buông lỏng cảnh giác, vội vàng mở ra, sau khi mở cửa liền nhảy lùi về đằng sau, lưng dựa vào tường, tứ chi vặn vẹo một góc bốn mươi lăm độ quái dị, tay và chân đều dính chặt vào tường.

Hắn dựa vào tường, lo lắng sợ sệt nhìn về phía Bạch Chỉ và Sở Tuần.

Sở Tuần che Bạch Chỉ ở phía sau lưng, nhìn con số trên đồng hồ, "Tỷ lệ biến dị 35%, giá trị ô nhiễm 240, ô nhiễm cấp E, bác sĩ Bạch, cẩn thận một chút."

"Ok ok!" Bạch Chỉ xoay người đóng cửa lại rồi khoá cứng.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy loại bệnh này, lỡ bệnh nhân bò đi mất thì cậu đòi tiền ai đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.