🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhiệt độ trong phòng ít nhất là mười lăm mười sáu độ, Lưu Minh đem chính mình quấn như cái bánh bao, mang khăn quàng cổ và đội mũ, chỉ chừa lại một đôi mắt đen như mực.

Tay chân của hắn rất không phối hợp, tay áo và ống quần đều quá ngắn, Bạch Chỉ tò mò, trong thời gian ngắn như vậy, bệnh gì có thể khiến người ta lớn nhanh thế chứ, nếu có thể nghiên cứu và chiết xuất thành phần ra được, nó có thể bán với giá bao nhiêu nhỉ?

"Anh lại đây, tôi xem tay chân cho anh." Bạch Chỉ cầm hộp thuốc đặt lên bàn, lấy áo blouse trắng ra mặc vào.

Là một bác sĩ, Bạch Chỉ luôn hết sức chuyên nghiệp trước mặt bệnh nhân.

Lưu Minh từ trên tường nhảy xuống, tay chân cứng ngắc đi về phía Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ nhìn vào mắt hắn nói, "Anh có thể cởi khăn quàng cổ và mũ ra được không? Để tôi có thể kiểm tra giúp anh."

Khi Lưu Minh đến gần, hắn cảm thấy Bạch Chỉ tỏa ra một mùi thuốc thoang thoảng, tựa như hơi ấm của mùa xuân buổi chiều dương, Lưu Minh thả lỏng không ít, thấp giọng hỏi: "Cậu không sợ tôi sao?"

"Sợ cái gì? Anh cũng đâu có cắn người." Bạch Chỉ không hiểu tại sao hai ngày nay tiếp hai người bệnh thì hết hai người lại hỏi cậu cùng câu hỏi cậu có sợ không thế chứ.

Lưu Minh nhìn đôi mắt trong veo của cậu, vị bác sĩ này thực sự không sợ hắn, cũng không có ý kỳ thị hắn, lúc này Lưu Minh mới cẩn thận cởi mũ và khăn quàng cổ ra, ngượng ngùng nói: "Trên đầu tôi có một vết sưng."

Đầu của hắn đã bị biến dạng, giống như một hình tam giác với phần trên rộng và phần dưới hẹp, đôi mắt đen láy không nhìn thấy tròng trắng, càng kỳ lạ hơn là phần tóc trên đỉnh đầu hắn gần như rụng hết, trên đầu có vài vết sưng tấy, nhìn giống như một đôi mắt đang nhắm lại.

Bạch Chỉ sợ ngây người.

Tính cho đến bây giờ thì cậu chưa thấy một bệnh nhân nào mắc phải tình trạng như vậy!

Nhìn kỹ thì thấy cũng có điểm đáng yêu!

Không đúng, Bạch Chỉ vội vàng lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này. Là một cái bác sĩ, làm sao chúng ta có thể coi nỗi đau của bệnh nhân là dễ thương, phải là đáng thương, bác sĩ phải đầy lòng nhân ái, phải nhanh chóng chữa trị và giảm bớt nỗi đau cho bệnh nhân.

"Anh đừng nhúc nhích! Để tôi nhìn, để tôi nhìn kỹ một chút!" Bạch Chỉ ôm cái đầu tam giác của Lưu Minh, không bỏ sót một chi tiết nào, đây là loại nhiễm trùng gì? Vi khuẩn? Virus? Việc này cần phải xét nghiệm máu, cậu không có kinh nghiệm về việc này.

Sở Tuần vừa báo cáo xong tình hình với bên bộ phận, quay lại liền nhìn thấy động tác không sợ chết của cậu, khóe miệng anh giật giật, rất muốn nói: Sở dĩ hắn chưa cắn người là vì tỷ lệ biến dị chưa đạt tới mức nguy hiểm.

Cũng không thể trách Bạch Chỉ không biết, hiện tại mỗi một người bọn họ đều có cho mình trang bị chuyên nghiệp, một khi thiết bị phát hiện ô nhiễm thì sẽ xử lý ngay lập tức nên rất nhiều người không biết về chuyện có người biến dị. Mà Lưu Minh cũng sống ở nơi hẻo lánh, hắn lúc nào cũng nhốt mình trong nhà nên không bị bọn họ phát hiện.

Nghĩ đến đây, Sở Tuần nhìn chiếc nhẫn đen trên tay Bạch Chỉ với ánh mắt hâm mộ, tiên tiến như vậy, không biết khi nào chi nhánh bọn họ mới có được một cái nữa?

Dù sao Lưu Minh vẫn còn trẻ, mấy ngày nay hắn vừa sợ vừa tủi thân, Bạch Chỉ tính tình lại không tệ, hắn không nhịn được liền kể khổ: "Mấy ngày nay tôi vẫn là nhịn không được, tôi rất muốn bò."

Bạch Chỉ đã kiểm tra tay chân và lòng bàn chân của hắn, vẫn như người bình thường.

Lưu Minh vốn dĩ đang cố gắng kiềm chế, nhưng khi bị Bạch Chỉ chạm vào một cái thì hắn thật sự chịu hết nổi rồi.

Tay chân hắn run lên, sau đó hắn bò cái "Vèo" lên tường trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Chỉ, "Vèo vèo vèo ~~~" khắp phòng, bò lên, bò xuống, bò trái, bò phải, thậm chí trèo lên trần nhà, mọi động tác đều rất nhanh và thành thục.

Sau khi thỏa mãn thì hắn bình tĩnh lại, xấu hổ nhảy đến trước mặt Bạch Chỉ, nhận được ánh mắt ghen tị từ Bạch Chỉ.

Lưu Minh xấu hổ gãi đầu, lại kéo ra một nắm tóc, tâm tình vui vẻ sau khi bò hai lần đã không còn nữa, Lưu Minh đau lòng đến mức suýt khóc, "Bác sĩ Bạch, tôi có thể lây bệnh cho anh không? Tôi nhìn ông chú tôi bò nên tôi mới biến thành vầy nè."

Bạch Chỉ nhướng mày, "Có lẽ là không." Ít nhất cậu không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại cảm thấy khá thích thú.

Sở Tuần giải thích nói: "Sẽ không, người bị ô nhiễm được chia làm hai loại, một loại là không thể khống chế năng lực của mình, không ngừng dị biến, trở thành quái vật, chỉ có thể bị đào thải. Loại còn lại là người có thể khống chế năng lực của mình, loại này giống với dị năng giả chúng ta. Nói một cách đơn giản, chúng ta đã sớm không sạch sẽ."

Nói xong, anh để ý thấy Bạch Chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt như thế nào nhỉ, là ánh mắt...... thông cảm? An ủi? Nhân từ của bác sĩ đối với người bệnh?

Sở Tuần dở khóc dở cười, "Sao nhìn cậu giống như đang trách trời thương dân như một vị Phật thế?"

Bạch Chỉ nghiêm túc nói với anh: "Làm bác sĩ phải có tâm Bồ Tát."

Sở Tuần sờ sờ động mạch chủ trên cổ anh, "Haha, haha..." Trò đùa này thực sự rất buồn cười, mà cười không nổi.

Sở Tuần đã báo cáo tình huống ở đây cho bộ phận, yêu cầu bọn họ nhanh chóng mang theo thiết bị chuyên nghiệp đến, ông chú của Lưu Minh cũng phải nhanh chóng tìm thấy, cũng như điều tra xem những người từng tiếp xúc với hắn có bị lây bệnh hay không.

Còn một điều nữa khiến hắn bận tâm là Lưu Minh khác với những người bị nhiễm bệnh trước đây, rõ ràng hắn đã bị biến dị rất nghiêm trọng, nhưng đầu óc rất tỉnh táo, khả năng kiểm soát cơ thể của mình tốt hơn những người bị nhiễm bệnh thông thường.

Nếu Bạch Chỉ có thể ngăn hắn tiếp tục bị dị biến, rất có khả năng hắn sẽ trở thành một dị năng giả có được năng lực bò hay leo trèo như nhện, tắc kè.

Bạch Chỉ vẫn đang kiểm tra, không khoa học, thân thể vặn vẹo thành ra như vậy mà còn không bị gãy xương, loại nhiễm trùng gì có thể biến người ta trở nên như thế này? Tại sao tròng trắng trong mắt lại biến mất? Thị lực thực sự còn tốt hơn người bình thường! Nguyên lý là gì?

Sở Tuần thúc giục nói: "Chỉ có dị năng giả hệ chữa lành mới có thể chữa khỏi cho hắn, mau đem linh thể của cậu ra đi."

Bạch Chỉ khó hiểu, "Linh thể là gì?"

Sở Tuần nghĩ đến cậu khóa cửa linh thể, "Có phải cậu không biết đến năng lực của chính mình hay không? Chiếc nhẫn này của cậu......"

Bạch Chỉ lạnh mặt, bất mãn ngắt lời anh: "Bệnh nhân quan trọng!"

Sở Tuần vội vàng giải thích: "Cậu có nhìn thấy khe nứt kia không? Nó vẫn luôn phóng thích nguồn ô nhiễm ra ngoài, Chỉ cần con người, động vật, thực vật hay thậm chí là một vật thể không có sự sống tới gần nó đều sẽ bị biến đổi. Đừng lo lắng, nó đã được kiểm soát trong thời gian dài, chỉ là thỉnh thoảng nó sẽ bị rò rỉ ra bên ngoài, chúng tôi có rất nhiều dị năng giả, còn có một đội nghiên cứu chuyên nghiệp, chỉ cần phát hiện ra ô nhiễm, chúng tôi sẽ trực tiếp loại bỏ nó, để con người sống một cuộc sống vô tư mà không biết gì về nó."

Lưu Minh tỏ ra ngưỡng mộ, nghe là biết ngầu quá trời luôn á!

Bạch Chỉ vẻ mặt bình tĩnh, cậu chỉ là một bác sĩ, không thể cứu thế giới, dù có được thứ năng lực gì đi nữa, cậu cũng chỉ muốn nhanh chóng tìm được anh trai mình. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, một gia đình hoàn chỉnh.

"Nói thẳng vào vấn đề đi." Cậu ấn ấn bụng, có lẽ do sáng nay cậu ăn ít, còn chưa đến mười một giờ mà Bạch Chỉ lại đói bụng. Không biết sáng nay bệnh nhân đã ăn gì nhưng trong phòng luôn có một mùi hương đặc biệt khiến bụng cậu cồn cào cả lên.

Sở Tuần: "Chúng tôi hoài nghi phòng khám là linh thể của cậu."

Bạch Chỉ khó hiểu, "Dùng thế nào?"

Sở Tuần cười khổ, "Năng lực của mỗi người không giống nhau, tôi không biết linh thể của cậu được dùng ra sao đâu."

Bạch Chỉ hỏi anh: "Năng lực của anh là gì?"

"Tôi?" Sở Tuần do dự một chút, "Năng lực của tôi là tàng hình."

"Lúc đi theo tôi, anh không sử dụng năng lực à?"

Sở Tuần mặt đỏ bừng: "Không thể dùng vào ban ngày."

Trong nháy mắt anh đã biến mất, chỉ để lại quần áo lơ lửng trên không, "Nếu có người nhìn thấy sẽ hoảng sợ."

Nếu không phải bởi vì năng lực đặc thù, anh làm sao có thể bị hạ gục chỉ vì một con dao thôi chứ! Quá mất mặt!

Ánh mắt Bạch Chỉ nhìn anh lập tức trở nên kỳ lạ, "Mỗi lần anh làm nhiệm vụ thì sẽ trần truồng sao?"

Sở Tuần: "...... Đơn vị đã chế tạo áo tàng hình cho tôi rồi, nó không biến thái như cậu nghĩ đâu!"

Bạch Chỉ suy nghĩ một chút hình ảnh kia, là một bác sĩ lương thiện, cậu tốt bụng nhắc nhở: "Ít nhất hãy mang một đôi giày, lòng bàn chân của con người có sáu mươi sáu cái huyệt đạo, xỏ xuyên qua các mạch máu và kinh mạch trong cơ thể, có công năng điều hòa lục phủ ngũ tạng*, nếu đi chân đất thì rất dễ sinh bệnh. Hơn nữa nếu bị vật nhọn đâm vào thì rất dễ bị nhiễm trùng."

*Lục phủ ngũ tạng, hay còn gọi là Ngũ quan, là một trong những khái niệm quan trọng của Đông y. Đây là hệ thống của năm cơ quan, bao gồm tim, gan, phổi, thận và vị (lá lách).

Sau khi Sở Tuần sửng sốt vài giây, anh chỉ muốn nhanh tìm cái lỗ để chui xuống thôi.

Thật sự không cần lời nhắc nhở chân thành vậy đâu!

Bạch Chỉ không còn loay hoay với chủ đề "trần truồng" của Sở Tuần nữa, cậu cho rằng nếu phòng khám thật sự là năng lực của cậu thì đó cũng xem như là một phần của cơ thể cậu, cậu muốn dùng thế nào thì dùng thế đó. Cảnh tượng thay đổi, cậu đã kéo tất cả vào phòng khám của mình.

Thần kỳ!

Bạch Chỉ nhìn tay mình, không lẽ cậu thật sự là hệ chữa lành à?

Khi cậu trở về, chắc cậu không cần trả tiền vé xe mà chỉ cần trực tiếp dịch chuyển thôi ha?

Không đúng, ý của Sở Tuần chính là phòng khám này tùy thời luôn di chuyển theo cậu chứ không phải đứng yên tại chỗ.

Có ý tứ.

Có năng lực đặc biệt đồng nghĩa với việc cứu được nhiều người hơn, cậu có thể kiếm được rất nhiều tiền, qua đó có thể kiếm được gia đình mình. Bạch Chỉ bình tĩnh chấp nhận lời nói cậu là dị năng giả, tâm tình tốt lên không ít.

Bài trí trong phòng bệnh vẫn như trước khi cậu đi, nước vẫn còn ấm, Bạch Chỉ lại kéo Sở Tuần vào, "Anh có thể giải thích giúp tôi được không, trưa tôi sẽ mời anh ăn cơm, còn đưa cho anh một gói thuốc cầm máu."

Sở Tuần còn đang bị đắm chìm trong sự đả kích sau khi nhìn thấy năng lực biến thái của Bạch Chỉ, anh yếu ớt giải thích: "Đây là thứ cậu dùng tinh thần lực chuyển hóa, cậu đã đi được hai giờ mà nước vẫn còn ấm, thực tế mà nói thì không có khả năng."

"Nhưng ngày thường lúc tôi trở về thì tôi thấy lạnh."

"Đó là vì cậu ra ngoài trong thời gian dài, và trong tiềm thức cậu nghĩ trời sẽ lạnh thì nó lạnh." Anh không phải là người chuyên nghiên cứu về linh thể nên chỉ có thể giải thích được nhiêu đó thôi.

"Ngày hôm qua tôi cũng có tiếp một bệnh nhân."

"Đúng đúng đúng, sau khi người kia được cậu chữa hết thì chúng tôi giữ lại thêm một thời gian để quan sát, khi thấy không còn vấn đề nào nữa thì chúng tôi xóa ký ức đưa hắn về nhà."

Bạch Chỉ không hài lòng, "Xóa ký ức? Tiền khám của tôi phải làm sao đây?"

"Chúng tôi sẽ trả tiền khám là 58 tệ để cảm ơn cậu đã tiết kiệm nhân lực và vật chất cho chúng tôi, cũng cho cậu thêm con số 0 nữa." Sở Tuần không ngờ Bạch Chỉ xuống tay ác lại còn có vẻ ham tiền mà phí khám bệnh lại rẻ thế, cứu được một người ô nhiễm bao gồm cả tiền thuốc chỉ tính 58 tệ.

Những loại thuốc đó chứa rất nhiều năng lực chữa bệnh, cũng không biết cậu ấy làm bằng cách nào.

Bạch Chỉ còn đang rối rắm: "Vậy là hơn một tháng nay không có ai tới phòng khám của tôi chữa bệnh không phải vì tôi chữa không giỏi mà là vì người bình thường không thấy được à?"

Sở Tuần gật đầu, nói vậy thì Bạch Chỉ cũng có chút đáng thương.

Anh kéo Lưu Minh đứng dậy nói, "Cậu mau xem bệnh cho hắn đi, nếu hắn khỏi bệnh thì chúng tôi đưa cậu thêm tiền."

Bạch Chỉ đau lòng thở dài, được rồi, không nghĩ tới nữa. Sau khi chữa xong cái này thì cậu đã có được 10000 tệ trong tay, nhiều hơn số tiền làm việc trong bệnh viện một tháng, cậu nên vui mới phải.

Lưu Minh đã thay đổi từ khi vào phòng khám, hắn bây giờ nhìn giống như một người bình thường, hắn cỡ mười tám mười chín tuổi, dáng vẻ có chút trẻ con, sau gáy có vài vết sưng đỏ như là bị côn trùng cắn.

Giống như một bệnh nhân bình thường, Bạch Chỉ tiến hành gây tê, ép mủ ra ngoài từ vết sưng, sau đó lấy ra lọ bột màu xanh trên kệ ra bôi lên người Lưu Minh.

Sở Tuần càng nhìn càng kinh hãi, linh thể của Bạch Chỉ có phải là quá lớn rồi hay không?

Cậu ta rốt cuộc có tinh thần lực là bao nhiêu để có thể tạo ra một linh thể to lớn thế chứ?

Phòng khám này có hai tầng, tổng cộng ít nhất là 140m2, có phòng khám, một phòng thuốc nhỏ, thậm chí còn có cả những vật dụng cần thiết hàng ngày, đây là do cậu mua hay dùng tinh thần lực chuyển hóa? Liệu cậu ta có nhận ra sự khác biệt không?

Bạch Chỉ nghiên cứu linh thể đưa hai người ra ngoài, Lưu Minh căng thẳng trở về nhà, phản ứng đầu tiên là nhìn vào gương, thấy mình đã trở lại bình thường, Lưu Minh mừng như điên sờ cái đầu hói một nửa của mình, "Bác sĩ Bạch! Tôi hết rồi! Trên đầu tôi không có vết sưng nữa!"

Bạch Chỉ cởi áo blouse trắng, gấp gọn gàng rồi cho vào hộp y tế, "Tóc sẽ mọc lại, vui lòng trả phí khám bệnh."

Vừa nói, liền thấy Lưu Minh vui vẻ trèo lên tường, vèo vèo vèo bò hai vòng, bò xong rồi treo mình trên trần nhà, một sợ tơ trắng bay ra từ bụng hắn, cả người hắn rơi xuống trước mặt Bạch Chỉ, Lưu Minh còn chưa nhận ra dị thường, hưng phấn hỏi: "Bác sĩ Bạch, bao nhiêu tiền?"

Bạch Chỉ sắc mặt lạnh lùng, trị chưa dứt sao?

Lưu Minh:!!!

Sở Tuần cười nói: "Chuyện tốt! Một số dị năng giả sẽ không thể khống chế được năng lực của mình, nếu không có ai can thiệp, tình trạng của họ sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, chỉ là thời gian dị biến sẽ chậm hơn người bình thường một chút. Hắn thật sự rất may mắn, sau khi gặp cậu rồi thì không những không chết mà còn tiến hóa! Chúc mừng cậu, có thể tương lai chúng ta sẽ thành đồng nghiệp đấy!"

Lưu Minh bị dọa đến trắng bệch, hắn lo lắng nhảy xuống đất, thử đi hai bước, động tác không còn cứng đờ như trước, nhưng không lẹ bằng bò, hắn lại muốn bò rồi.

Lúc này Sở Tuần mới tiếp xong điện thoại, anh thở phào nhẹ nhõm, "Chúng tôi đã tìm được gia đình Lưu Minh rồi, mẹ và dì của hắn đã từng tiếp xúc với ông ấy, chỉ là thể chất của họ tốt hơn Lưu Minh nhiều, họ không bị ô nhiễm."

Trạch nam Lưu Minh: "......"

Bạch Chỉ cũng cảm thấy kinh ngạc, thanh niên ngày nay thể chất càng ngày càng kém, còn không bằng các cô, các dì.

Lưu Minh xấu hổ sờ sờ đầu, "Vậy ông chú của tôi......"

Sở Tuần tiếc nuối nói: "Người của chúng tôi đã tìm thấy ông ấy rồi, theo như phân tích trong camera, ông ấy sau khi chết mới biến dị, không thể cứu."

"Sau khi chết?!" Lưu Minh trợn mắt không thể tin nổi, "Không có khả năng, ông ấy đã cùng ăn và nói chuyện với tôi đó! Người chết sao có thể nói chuyện?"

"Có lẽ lúc sinh thời ông ấy thích hoạt động ngoài trời nhưng không may lại tiếp xúc với vật bị ô nhiễm. Nguyên nhân cụ thể sẽ được đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật của chúng tôi phân tích, chúng ta cứ để yên đi." Sở Tuần cũng có vẻ bất lực, kể từ khi vết nứt này xuất hiện, bất kể điều gì kỳ lạ và quỷ dị đều có thể xảy ra. Ô nhiễm thân thể còn có dấu vết để lại, nếu mà ô nhiễm tinh thần thì không biết sẽ ra sao.

Lưu Minh tiếc nuối thở dài, đang đau buồn thì chợt nhận ra mình đã qua đêm một mình với ông chú đã chết!

Toàn thân Lưu Minh không ổn lắm, muốn chết!

Bạch Chỉ từ đầu đến cuối đều không bình luận gì, cậu mặt không biểu tình thu thập hộp thuốc, nhìn về phía Sở Tuần, chậm rãi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười hiền lành, nói chuyện cũng lễ phép lên: "Anh Sở, nhiệm vụ thứ hai anh còn muốn đi cùng tôi không? Nếu không, trước tiên hãy trả tích phân cho nhiệm vụ đầu tiên của tôi."

Sở Tuần sợ ngây người, làm nhiệm vụ nữa à?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.