Nhiệt độ trong phòng ít nhất là mười lăm mười sáu độ, Lưu Minh đem chính mình quấn như cái bánh bao, mang khăn quàng cổ và đội mũ, chỉ chừa lại một đôi mắt đen như mực.
Tay chân của hắn rất không phối hợp, tay áo và ống quần đều quá ngắn, Bạch Chỉ tò mò, trong thời gian ngắn như vậy, bệnh gì có thể khiến người ta lớn nhanh thế chứ, nếu có thể nghiên cứu và chiết xuất thành phần ra được, nó có thể bán với giá bao nhiêu nhỉ?
"Anh lại đây, tôi xem tay chân cho anh." Bạch Chỉ cầm hộp thuốc đặt lên bàn, lấy áo blouse trắng ra mặc vào.
Là một bác sĩ, Bạch Chỉ luôn hết sức chuyên nghiệp trước mặt bệnh nhân.
Lưu Minh từ trên tường nhảy xuống, tay chân cứng ngắc đi về phía Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ nhìn vào mắt hắn nói, "Anh có thể cởi khăn quàng cổ và mũ ra được không? Để tôi có thể kiểm tra giúp anh."
Khi Lưu Minh đến gần, hắn cảm thấy Bạch Chỉ tỏa ra một mùi thuốc thoang thoảng, tựa như hơi ấm của mùa xuân buổi chiều dương, Lưu Minh thả lỏng không ít, thấp giọng hỏi: "Cậu không sợ tôi sao?"
"Sợ cái gì? Anh cũng đâu có cắn người." Bạch Chỉ không hiểu tại sao hai ngày nay tiếp hai người bệnh thì hết hai người lại hỏi cậu cùng câu hỏi cậu có sợ không thế chứ.
Lưu Minh nhìn đôi mắt trong veo của cậu, vị bác sĩ này thực sự không sợ hắn, cũng không có ý kỳ thị hắn, lúc này Lưu Minh mới cẩn thận cởi mũ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y/2798276/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.