Bạch Chỉ nhặt áo blouse trắng trên ghế lên, vừa mặc vừa hỏi bệnh nhân: "Xin chào, nơi nào không thoải mái thưa anh?"
Hai mắt của Trịnh Tiêu đỏ hoe, dùng chút lý trí cuối cùng đè nén ý nghĩ xé nát Bạch Chỉ, đôi môi đỏ tươi nhếch lên, "Cậu không sợ tôi sao?"
Bạch Chỉ nghi hoặc nhướng mày, "Tôi tại sao phải sợ anh?"
Trong mắt cậu, người đàn ông này ước chừng 27-28 tuổi, diện mạo bình thường, cao 1m75, mắt đỏ, áo xắn lên đến khuỷu tay, trên cánh tay có vài vết đỏ nhỏ, còn có dấu cào phiếm hồng trên làn da do gãi.
Chẩn đoán ban đầu, dị ứng.
Dị ứng có gì đáng sợ đâu, cũng không cắn người.
Cậu lấy sổ bệnh án, chuẩn bị hỏi khám chi tiết.
Thấy Bạch Chỉ không sợ hãi mình, Trịnh Tiêu theo bản năng đề phòng. Tuy nhiên, mùi hương tỏa ra từ cơ thể Bạch Chỉ đã mê hoặc đến dây thần kinh yếu ớt của hắn. Trịnh Tiêu nhịn không được chậm rãi duỗi xúc tu ra.
Người này giống như một cái bánh kem thơm ngon, hắn đã đói nhiều ngày, cuối cùng cũng tìm thấy đồ ăn rồi.
Trong đầu hắn tưởng tượng các xúc tu đâm mạnh vào cơ thể con người, làm máu tươi từ ngực phun ra, bắn tung tóe khắp cơ thể, rồi xé con người thành từng mảnh, nhét từng miếng thịt một vào miệng lấp đầy dạ dày, tưởng tượng đến tiếng hét thảm thiết của cậu ta vang lên bên tai, Trịnh Tiêu run lên vì phấn khích.
Sự tỉnh táo của hắn từng chút một bị phá vỡ, con ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-y/2798280/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.