“Khi tôi còn sống tin theo lời ngon ngọt của một người đàn ông vì thế đã bỏ nhà đi, bỏ rơi bà của mình, khi chết đi rồi tôi mới nhận ra chỉ có bà là người yêu thương mình nhất. Cô có thể từ bỏ gia đình nhưng tuyệt đối gia đình sẽ không bỏ cô.”
Vy Vy nhớ tới người ông nội của mình, cô cũng nhớ nhà rồi….
Ngữ Hành kể lại câu chuyện xấu số của mình “Bà tôi vốn là chủ của chuỗi khách sạn lớn ở Bắc Kinh nhưng từ khi nghe tin tôi chết do tai nạn nên bà mới trở nên vô lý như vậy suốt ngày ra chặn đầu xe của người khác. Thật ra bà chặn đầu xe vì tin rằng có một ngày bà sẽ bắt được kẻ hại tôi.”
Ngữ Hành sịt soạt cô kể tiếp “Còn cái chết của tôi không phải tai nạn, các pháp y thì nói rằng bản thân tôi chết là do bị thanh sắt phía trên đầu đập phải gáy cắt đứt các mạch trong người nên mới mất mạng nhưng thực chất không phải vậy, tôi bị hại hết. Kẻ hại chết tôi…tôi không thể nói ra chứ nếu không bản thân tôi sẽ bị phản ngược lại ý trời…”
Đột nhiên cô lại nhớ tới A Minh, đã rất nhiều lần cô ép buộc anh nói ra nguyên nhân cái chết nhưng anh không hề dám mở miệng thì ra quả thật có một điều gì đó cấm anh nói ra, vậy mà cô lại không biết… Cô luôn trách nhầm anh…
“Bà tôi dùng thế lực của mình ép buộc tiệm may đó giao ra camera ghi lại nhưng tất nhiên vì sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3443640/chuong-77.html