Nhược Hy nhìn Vy Vy một cách trìu mến nhưng khi nhìn lại những vết băng bó chằng chịt đó của Vy Vy quả thật Nhược Hy cũng cảm giác chính bản thân bị đau.
“Chắc cậu đau lắm …”
Vy Vy “…” Cậu có muốn thử không? “Không đau nữa…”
Cô đánh mắt nhìn Du Hạo, hiểu ý bạn mình Nhược Hy vội kéo anh lại “Anh lại đây… Nếu cậu muốn nói gì thì cứ tự nhiên nói với anh ấy, mình ra ngoài trước, có gì nhớ gọi mình nhé.”
Nhược Hy vội ra ngoài, Du Hạo định đi theo nhưng bị Nhược Hy ngăn cản nên anh đành ngồi xuống chiếc ghế đối diện cho cô nằm.
“Sao cô định nói gì với tôi à?”
“Anh không định hỏi em là ai đã làm à?”
Du Hạo im lặng nhìn vào hư không, hình như anh đã biết ai đã tạo nên tác phẩm này.
“Tôi không quan tâm cô sống hay chết!”
“Lúc em nghĩ mình sắp chết em cũng chỉ nghĩ tới anh, anh biết tại sao không?”
Du Hạo đứng dậy “Bộ dạng cô thế này rồi mà vẫn có thể thả thính được thì có lẽ chẳng sao nữa, nếu không nói gì thì tôi ra ngoài.”
“Du Hạo! Có ngày anh sẽ phải hối hận!” Vy Vy tức giận hét lên.
Anh thì chẳng quan tâm cứ thế đi ra ngoài, Nhược Hy thì đứng đợi ở cửa.
“Anh sao thế? Sao lại như người mất hồn thế?” Nhược Hy khẽ lay người anh.
Du Hạo cũng chỉ biết lắc đầu “Anh hơi mệt anh về phòng nghỉ trước nhé!”
“Dạ!”
Nhược Hy quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-tim-vo/3443641/chuong-78.html