Từ lúc bị Đại Vĩnh hút máu của mình đến giờ, Trúc Hân không thèm đếm xỉa đến hắn.
"Để tôi giúp em ". Đại Vĩnh có ý tốt muốn giúp Trúc Hân dọn dẹp nhà nhưng lại bị cô lơ đi. Hắn cũng ngầm hiểu cô đã ghét bỏ hắn rồi.
Không thể chịu nổi nữa, Đại Vĩnh đi ra cửa sổ rồi lao thẳng xuống dưới.
Trúc Hân đang dọn dẹp nhìn thấy hành dộng của hắn liền hoảng hốt, hắn bị điên rồi đây là tầng 10 của chung cư mà hắn dám lao xuống như vậy. Cô chạy ra chỗ cửa sổ xem thử thì thấy hắn vỗ cánh bay đi.
" Xém chút nữa quên mất anh ta đâu phải là con người, mắc gì phải lo lắng chứ". Cô thầm nghĩ
Sau khi dọn dẹp căn nhà gọn gàng lại, cô nằm xuống giường nghỉ ngơi. Trúc Hân lấy tay sờ lên cổ vết cắn mà hắn để lại vẫn còn rất đau.
Cứ nghĩ hắn sẽ không làm hại mình, nhưng con quỷ nào cũng giống nhau thôi đều thèm khát máu thịt của con người.
Đại Vĩnh sau khi rời khỏi nhà của cô, hắn đi đến một hang động. Bên trong chỉ toàn là xương người chất thành đống.
" Ung Khiêm, ngươi mau ra đây cho ta!". Đại Vĩnh gằn giọng.
Một con sói già từ trong hang đi ra vừa nhìn thấy Đại Vĩnh, con sói kia liền biến thành dáng vẻ của một ông lão già nua với bộ râu dài lão cung kính cúi đầu trước hắn.
" Vương chủ có chuyện gì à sao người lại đến đây tìm tôi".
Đại Vĩnh chán ghét nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-cuong-vo/3569702/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.