Sáng hôm sau tiếng chuông báo thức làm cho Trúc Hân giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy Đại Vĩnh nằm cạnh mình.
"Sao anh còn ở đây Mặt Trời đã lên cao rồi kìa, anh mau tìm chỗ trốn đi.
Trúc Hân lo lắng hắn sẽ bị ánh sáng Mặt Trời làm cho tan biến.
Hắn nhíu mày không hiểu cô đang nói gì.
" Em làm gì mà hoảng hốt vậy? " Trúc Hân nhíu mày nhìn hắn
"Anh không sợ mặt trời à? làm gì có con quỷ nào không sợ nắng chứ ".
"Đúng là ma quỷ nào cũng sợ nắng nhưng tôi thì không, chỉ có những con quỷ có ma lực yếu ớt mới sợ bị thiêu cháy".
Trúc Hân nhìn hắn rồi gật gật đầu, tối hôm qua do quá mệt mỏi nên cô vẫn chưa dọn dẹp cái mớ hỗn độn kia. Cô lấy điện thoại gọi cho trưởng phòng xin phép nghỉ một ngày để sửa chữa lại căn nhà.
"Anh có thể ăn được thức ăn của con người không? ". Trúc Hân để gói mì tôm vào tô rồi quay lại nhìn Đại Vĩnh.
"Được, nhưng em không cần nấu cho tôi".
Hắn ngồi trên ghế sofa, mắt nhìn về phía tòa nhà đối diện.
"Âm khí nơi đó lớn thật, có kẻ nào đó đang âm thầm luyện tà thuật".
Đang suy nghĩ hắn cảm thấy vết thương nhói lên, bình thường nếu như bị thương dù nặng đến đâu thì chỉ trong chốc lát đã có thể tự hồi phục. Nhưng lần này thì khác vết thương nơi ngực trái vẫn chưa có dấu hiệu gì là hồi phục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-vuong-cuong-vo/3569701/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.