Edit: Mạn Già La
Nghĩa Tịnh: “Đây gọi là nhân quả, ngọc bội bị thí chủ mang đi là nhân, lệ quỷ dây dưa với thí chủ là quả.”
Tạ Triều chú ý đến một từ, trừng lớn mắt: “Từ từ, ngài nói lệ quỷ!?”
Lật đổ chủ nghĩa duy vật của anh thì thôi đi, vậy mà còn là lệ quỷ nữa chứ!
“Trên người thí chủ dày đặc lệ khí, thường là do chết oan nên tích tụ oán khí, phần lớn thuộc về lệ quỷ.”
Tạ Triều hít sâu: “Đại sư, tôi muốn biết biện pháp giải quyết!”
Nghĩa Tịnh cho anh hai chữ: “Siêu độ.”
“Làm sao siêu độ?”
Nghĩa Tịnh từ trong túi móc ra một cái lọ nhỏ đưa đến trước mặt anh: “Lệ quỷ tái thế, đơn giản là tâm nguyện chưa thành, bên trong là hỗn hợp nước mắt trâu và thuốc nhỏ mắt, về nhà thí chủ nhỏ nó vào mắt, sẽ thấy lệ quỷ, dò hỏi nguyên do.”
Tạ Triều hiểu rõ: “Cho nên nếu muốn để hắn rời đi, tôi phải giúp hắn hoàn thành tâm nguyện?”
Nghĩa Tịnh bưng ly trà lên uống một ngụm, gật đầu mỉm cười.
Tạ Triều nói: “Vậy có đồ vật phòng thân gì không?”
Nghĩa Tịnh khuyên anh: “Tiểu đạo vẫn không phát hiện nguy hiểm từ trên người thí chủ, tôi nghĩ vị kia không có ác ý gì với thí chủ, thí chủ cũng không cần như thế, để tránh chọc giận đối phương, sẽ không tốt đâu.”
Tạ Triều cất thuốc nhỏ mắt, thấy không cam lòng lắm: “…… Vậy được rồi.”
Anh đứng dậy cảm ơn Nghĩa Tịnh, lúc định rời đi, Nghĩa Tịnh đột nhiên gọi anh lại.
“Tạ thí chủ chậm đã.”
Tạ Triều khó hiểu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-trien/653617/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.