Edit: Mạn Già La
Anh nhắm mắt gội đầu nên đương nhiên không nhìn thấy, trong sương mù có một đôi mắt u ám không vui, nhưng lại nóng rực dừng trên người anh, rà quét từng tấc da thịt trắng nõn tinh xảo trên người anh.
Thật là không nhớ đánh mà.
Tắm rửa xong, Tạ Triều theo bản năng vươn tay lấy khăn lông treo bên cạnh, ngờ đâu lại sờ đến một bàn tay lạnh băng cứng rắn, tức khắc nổi da gà, anh sợ hãi mở mắt ra, kết quả chẳng có gì hết.
“……”
Đứng hình vài giây, trong phòng tắm lạnh căm căm, Tạ Triều không khỏi rùng mình một cái.
*
Hôm nay lúc Tạ Triều đi làm, phát hiện có ánh mắt của vài đồng nghiệp nữ nhìn anh cứ là lạ.
Giữa trưa đến căn tin ăn cơm, anh tóm chú Lưu lại hỏi: “Chú có lén làm chuyện xấu gì sau lưng tôi không đó?”
Chú Lưu vẻ mặt oan uổng: “Hê, thằng nhóc này.”
Ông trừng mắt nhìn Tạ Triều, cười nói: “Chú không biết gì hả?”
Tạ Triều: “Tôi nên biết gì cơ?”
Chú Lưu: “Là buổi xem mắt của cậu gần đây xảy ra chuyện lạ đã truyền đầy trên group công ty rồi.”
Tạ Triều sửng sốt, sắc mặt hơi kém, nhìn cơm trưa trên bàn có chút nuốt không trôi.
Chú Lưu ngó nghiêng xung quanh, thấy không có đồng nghiệp khác ở đây, liền nhỏ giọng hỏi anh: “Những chuyện đó đều là thật hả?”
Tạ Triều lơ đễnh dùng đũa chọc chọc cơm, gật đầu.
Chú Lưu không khỏi tặc lưỡi.
Suy nghĩ của Tạ Triều bắt đầu bay xa.
Gần đây bên cạnh anh xảy ra chút chuyện kì lạ, cách lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-trien/653616/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.