Chương trước
Chương sau
Từ khi Ron quyết định bắt đầu không cùng Harry nói chuyện, Sirius gần như là bù vào ghế trống của cậu ta —— thời điểm không có khóa, hắn luôn nguyện ý đứng cùng bọn nhỏ, trừ cái đó ra, thì một là đến phòng làm việc của giáo sư độc dược rước lấy phiền toái, hai là đang trên đường đến phòng làm việc của giáo sư độc dược chuẩn bị rước lấy phiền toái.
Mà hiện giờ, con đỡ đầu của hắn hiển nhiên cần hắn hỗ trợ —— cho nên mục giải trí "chọc giận Snivellus" có khả năng phải tạm thời gác xuống.
Trong thư viện.
"—— Chú nghĩ bộ pháp thuật phát điên rồi, mới có thể khiến bọn họ nghĩ đến việc đem bốn con rồng chuyển đến một cứ điểm như Hogwarts." Sirius nói như vậy, trong đôi mắt màu đen lại lóe ra hưng phấn hoàn toàn bất đồng, khuôn mặt anh tuấn bởi vậy mà có vẻ càng trẻ trung hơn, hắn vỗ vỗ bả vai gầy yếu của con đỡ đầu, ngữ khí thập phần thoải mái cũng tự cho mình cảm giác tốt đẹp, "Thả lỏng, Harry, thần chú mắt tật là một lựa chọn không tồi."
"... Không, con không nghĩ là như thế đâu, chú Sirius." Hermione vùi đầu thật nhanh lật xem một quyển sách cũ giọng the thé nói, mỗi lần cô bé lật thì sẽ kéo theo rất nhiều tro bụi, hiển nhiên, cô nàng vạn sự thông của Gryffindor đã bắt đầu cáu lên, "Thần chú mắt tật sẽ chọc giận mấy con rồng đó, trong lúc vùng vẫy chúng thậm chí có thể dẫm nát trứng của mình —— kia tuyệt đối sẽ khiến Harry bị trừ điểm!" Hermione "Bộp" một tiếng đóng sách lại rồi đứng lên, "Hơn nữa, con không cho là bộ pháp sẽ cao hứng khi Harry dùng chú ngữ khiến rồng bị thương, không, điều bọn họ muốn khẳng định không phải là cái này —— để dũng sĩ chân chính đả bại một con rồng."
"Vậy cậu có cao kiến gì không, Hermione?" Harry hữu khí vô lực khảy cái quyển sách to đùng Hermione tìm đến.
"Chúng ta dùng trí." Hermione nhướng mày, lấy ngữ khí nhìn xuống chúng sinh chém đinh chặt sắt nói.
"Chỉ số thông minh của rồng không cao lắm." Sirius cân nhắc một chút rồi gật đầu, "Điểm ấy cũng khá khả thi."
"Không, chú còn chưa thấy con rồng đến từ phương Đông kia đâu, " Harry nhăn mi, kinh khủng rên rỉ một tiếng, "Nó thậm chí còn có thể nói —— con nghĩ là cò kè mặc cả gì đó... Có lẽ, nó căn bản không phải ma pháp sinh vật, mà là một loại tồn tại sánh ngang với thần linh."
"Aha, xem ra cháu đang đối mặt với phiền não đánh bại Merlin!"
"Không tốt để cười đâu, Sirius." Harry mặt không đổi sắc nói, "Hơn nữa đây là Grater nói cho con biết."
"Grater?" Sirius dựng lỗ tai, mẫn cảm hỏi.
"Aizz, Sirius ——" Harry hiền từ nhìn cha đỡ đầu cả mình, "Mỗi khi nói đến cậu ta, biểu hiện của chú liền chân chính giống y một con đại cẩu, con thậm chí có thể thấy cái đuôi của đang ngoắt ngoắt nữa kìa."
"Nó còn chưa tha thứ cho chú." Sirius cáu kỉnh khoát tay, "Không nói cái này nữa —— nó sao có thể thấy được nội dung hạng mục thứ nhất? ——" nói xong, Sirius đè thấp thanh âm, "Chẳng lẽ không phải Hagrid trộm mang cháu đi sao?"
"Là bác ấy." Harry nói, "Chính là giáo sư Văn Tín cũng đem Grater đi, chú cũng biết mà, Grater có chút tiểu kĩ xảo —— giống như giáo sư." Nói xong, cậu khép lại ngón trỏ cùng ngón giữa, kẹp cái phiếu tên sách lên quơ quơ, "Đây, giống như vầy nè —— "
Hermione dùng một loại thái độ cuồng nhiệt như "Tớ hiểu được" vỗ vỗ bả vai Harry, không chút do dự nói: "Harry, cho nên cậu nên đi hỏi Scorpio đi, chắc chắn em ấy biết cần phải làm gì bây giờ —— chúng ta cần có hai phương án, đối phó với ba con rồng khác, một đối phó với một mình con rồng phương đông —— cái này phải nhờ vào Scorpio."
"Hermione, tớ cũng không ngu." Harry hít sâu một hơi, "Trên thực tế, làm sao cậu biết tớ không hỏi Grater cái vấn đề ngu ngốc này?"
"Vấn đề này một chút cũng không ngốc, Harry!" Hermione nghiêm khắc nói.
"Nhưng Grater trả lời khiến tớ cảm thấy chạy tới hỏi cậu ta chính là một hành vi rất ngu —— "
"Sẽ không, toàn trường đều truyền là cậu ấy thích cháu mà." Sirius mỉm cười.
"Hiện tại bản cũ đã là cậu ta quăng con một lần nữa gắn kết với Malfoy rồi, chú Sirius." Harry khô cằn nói, "Merlin chứng giám, tin tức của chú làm thế nào mà dừng lại tại ba năm trước vậy?"
"—— tin tức của chú ấy chỉ dừng lại ở chỗ chú ấy muốn nghe." Hermione một lần nữa ngồi xuống, không nhìn cái vẻ "Cháu thực hiểu chú" đang in trên mặt chú Sirius, "Bây giờ nói cho chúng ta biết, Harry, Scorpio trả lời cậu thế nào?"
"Cậu ta dùng cái loại biểu tình Malfoy quen dùng nhất —— cậu biết nó, " Harry khoa trương giả cười, "Rồi nói cho tớ biết: cầu nguyện."
Hermione: "..."
Sirius: "..."
Harry thoáng trào phúng mà nhướng mắt: "Có lẽ tớ phải mang theo thập tự giá nhỉ? —— "
"Nếu ngươi muốn mang, như vậy lúc rút thăm liền cất vào trong túi áo ấy." Hermione nâng cằm hắng giọng một cái, không có cách nào nói.
"Ây, nhìn không ra nha, thỉnh thoảng cậu cũng hài hước lắm nha, Hermione."
"A câm miệng đi, Harry."
.........
Harry Potter nước sôi lửa bỏng đối với nhóm Slytherin mà nói, vĩnh viễn là một bức tranh không tồi —— còn trợ giúp kích phát dục vọng sáng tác của cả đám. Giờ phút này, tại phòng sinh hoạt chung Slytherin, Draco đang ì ạch bên lò sưởi nổ đôm đốp, tay phải cầm đũa phép của chính mình, nói lẩm bẩm trong miệng mà đâm chọt một cái phù hiệu bày trước mặt anh, mặt trên là rải rác những chữ cái ánh vàng màu vàng.
Scorpio mới vừa kết thúc khóa độc dược đi vào phòng nghỉ, chợt nghe thấy tiếng cười hô hố của Goyle và Crabbe, đi qua vừa định thần đã thấy, người nhàn rỗi đại bộ phận đều tụ tập quay tròn quanh một chỗ, nổi bật ở chính giữa là cái đầu màu bạch kim, trông có vẻ đắc ý dào dạt.
"Potter —— Potter —— Potter gì đây?" Giọng nói lười biếng của Draco từ trong đám người truyền ra.
" 'Phân thối' thế nào?" Zabini xoay cây bút lông chim trong tay cười xấu xa đề nghị.
"Không! Blaise. Tớ không muốn đeo cái từ đó ở trước ngực đâu nhé!" Giọng phản đối đầy vẻ chán ghét, là Pansy.
"Được rồi, được rồi, đừng cãi." Draco cười trầm thấp, "Tôn trọng ý kiến phái nữ đi, thối là được rồi —— 'Potter thối'."
"Làm phiền, nhường đường." Scorpio chen qua một đám Slytherin cao niên cấp, thật vất vả chen vào trong phạm vi trong cùng tìm nơi ngồi xuống, Zabini từ mặt sau cây bút lông chim miễn cưỡng nâng mi quét mắt nhìn cậu, đồng thời tặng cậu một nụ cười mất tự nhiên. Mà lúc này, bạch kim quý tộc ở khu trung tâm đang hết sức chăm chú vẫy đũa phép trong tay, vô số bột kim sắc tản mát trong không khí, sau đó chậm rãi bay xuống, lần lượt dừng trên từng vị trí cố định trên một chiếc phù hiệu tinh xảo, đó là một cái cài áo dạng phù hiệu, có đường viền chạm rồng màu bạc, lót màu xanh lục Slytherin ——
"Để tăng lượng tiêu thụ." Zabini lấy ngữ khí nghiêm túc tuyên bố, anh chàng tiếp nhận thành phẩm của Draco, lấy ra đũa phép bằng gỗ sơn tra điểm điểm ở trên mặt, "Potter thối" chợt ẩn chợt hiện, biến thành một câu khác "Ủng hộ Cedric Diggory". Draco khó chịu nhíu mày, kéo dài ngữ điệu chậm rãi nói: "Tôi không ủng hộ cái tên ngốc to xác kia."
"Được được, đừng tùy hứng, Draco." Zabini giảo hoạt mỉm cười, "Cậu có thể đeo cái mặt vĩnh viễn chỉ hiện 'Potter thối', có điều tớ muốn để nhóm Hufflepuff có thể cùng hưởng dụng, người bên đó cần nhiều hơn chúng ta lắm đấy."
... Ngày hôm sau, cái huy chương này liền trở thành loại trang sức mốt ở Hogwarts.
Scorpio lấy lý do sứt sẹo như "không muốn áo choàng treo đầy đồ vật" linh tinh cự tuyệt đeo cái món đồ chơi ngu ngốc nọ, nghĩ lại hình như lúc trước bản thân cũng dùng cái lý do tượng tự để khiến tiểu Slytherin cự tuyệt Hermione Granger, Draco đành phải thôi, có điều sắc mặt trông chả tốt lành gì, nhưng may là lần này anh không trút giận lên ai cả.
Lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám đầu tiên của Hufflepuff đã phải chịu sự căm giận ngút trời đến từ giáo sư Black, vì thế, trước khi tiến vào phòng học Phòng chống nghệ thuật hắc ám đứng trước cửa rút đũa phép điều chỉnh phù hiệu của mình, làm cho nó biến ra khoảng trống hoặc thành chữ " Ủng hộ Cedric Diggory" lại trở thành loại hành động mốt mới thứ hai.
Lúc Harry đi ngang qua hành lang, tổng sẽ gặp một ít chuyện như thế —— được rồi, là đại đa số —— những học sinh dựa vào tường nói chuyện phiếm, khi cậu đi ngang qua, đều sẽ vờ như vô ý điều chỉnh góc độ của mình, làm cho hàng chữ trước ngực nhắm ngay cậu bé vàng đang muốn đi ngang qua, giống như muốn cho cậu nhìn rõ hơn vậy ——
Bất quá không quan hệ, Harry tự nói với mình, mình không quan tâm.
Thư viện cơ hồ trở thành chỗ cậu thích đến nhất, nơi đó ánh sáng tương đối mờ, mỗi người đều ngồi ở trước bàn, chặn đi mấy cái phù hiệu lòe lòe tỏa sáng —— hơn nữa, cậu chưa từng cần sách vở giống như bây giờ.
"Quyển sách này nói rồng rất khó giết, bởi vì trong da của chúng có chứa pháp thuật bảo hộ từ xa xưa ——" Hermione nhanh chóng lật tiếp qua một tờ, "Không, chắc chắn không phải là cái này, cho dù là học sinh năm bảy cũng không thể giết được một con rồng." Cô bé tự nói với bản thân.
"Quyển sách này dạy cho chúng ta làm thế nào để bảo dưỡng móng vuốt rồng, khiến nó càng thêm sắc bén." Harry châm chọc khép lại sách, phẫn nộ thấp giọng nói, "Cậu nói, nếu tớ chà lau móng vuốt cho nó —— đến sạch bóng gì đó, nó có cho tớ một cái trứng vàng làm thù lao không?"
"Đừng có gấp, Harry, chúng ta sẽ có biện pháp mà." Hermione thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói.
"—— đưa bình mực cho tôi, cỏ mang cá."
Cách đó không xa truyền đến giọng ra lệnh đã đè thấp hết mức.
Harry mãnh liệt quay đầu lại, quả nhiên thấy một cái đầu màu bạch kim, bên tay mở ra một quyển sách thật lớn, cặm cụi trên một tấm da dê ghi chép gì đó. Mà ngồi bên cạnh tên đó là một dáng người tương đối nhỏ con, một tay chống đầu, nửa người đều áp lên trên người Slytherin cao niên cấp, hiển nhiên là đang buồn ngủ ——
Bỗng nhiên bị gọi tên, khiến cậu nhóc chấn kinh mà giật bắn dậy, theo bản năng rút ra đũa phép, hướng bình mức xa xa cuối cái bàn điểm điểm: "Bình mực bay tới —— "
Bình mực nghiêng ngã, từ bàn bên kia bay tới, sau đó... toàn bộ dội lên tấm da dê của Draco.
Draco bật dậy, ghế dựa sát trên mặt đất tạo thành tiếng rít chói tai ( "Giữ yên lặng! Các chàng trai!" Người quản lý thư viện ló đầu ra sau một cái kệ sách),anh căm tức hướng cậu tê tê gầm nhẹ: "Cậu là do cự quái phái tới nằm vùng phải không —— Merlin! Sao cậu làm biếng thế! Đứng lên đi hai bước sẽ mệt chết sao? —— "
"A, em xin lỗi, xin lỗi mà." Giọng nói đầy áy náy của Scorpio vang lên, cậu hàm hồ nói, " Là do em chưa tỉnh hẳn —— "
Draco đã muốn mặc kệ cậu, hung tợn rút ra đũa phép của mình, vừa ra thần chú lôi một tập giấy nháp ra, vừa dời dấu mực vẫy ra trên luận văn sang tập giấy nháp ——
Harry ngẩng đầu, trao đổi tầm mắt với Hermione.
Ánh mắt cuồng nhiệt của đối phương làm cho cậu sợ hãi rụt người: "Làm sao vậy, Hermione?" Hắn bất an hỏi.
"Hai ngày nay, tớ luôn suy nghĩ làm cách nào để có thể khiến rồng trở nên trì độn, " Hermione nói nhanh, ôm lấy một chồng sách đứng lên, nhét hết về giá, sau đó đi vòng ra sau, lấy vài cuốn sách khác rồi trở lại, đặt thật mạnh lên bàn, "Nhưng bây giờ tớ cảm thấy, không nhất thiết phải vậy —— chúng ta chỉ cần khiến cậu trở nên linh hoạt hơn thôi —— "
"Thật có lỗi, Hermione." Bị cảm xúc của Hermione lây nhiễm, Harry cảm thấy máu toàn thân đều chảy ngược, "Cậu là nói, cậu có biện pháp à? —— "
"Đúng vậy, Harry, tớ có chủ ý mới." Đôi mắt màu nâu sẫm của cô nàng vạn sự thông Gryffindor chuyển chuyển, khoái trá nói, "Chúng ta phải cho cậu bay lên."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.