Sắc mặt Văn Tín trầm xuống: "Câm miệng."
Scorpio cảnh giác lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt bồi anh cùng chết.
Sắc mặt Văn Tín dịu đi một chút, thản nhiên nói: "Anh có thể đem người đưa tới chỗ này, còn sợ hắn giết anh hay sao?" Nói xong, anh dừng một chút, ra lệnh, "Đến sau anh."
Scorpio cứng ngắc vặn vẹo đầu, cân nhắc giữa đại sư huynh và Chúc long, cuối cùng ảo não cụp đuôi chạy trở về phía sau Văn Tín, người sau mân mân môi mỏng, nhìn qua phi thường vừa lòng với lựa chọn thức thời này. Anh chuyển hướng sang cự long đang lơ lững giữa không trung, hời hợt lại không có một tia sợ hãi chậm rãi nói: "Chúc cửu âm, ngươi vốn nên đứng ở Tây Bắc ngày ngày vì cánh cửa âm phủ chiếu sáng, lại chạy đến Trung Nguyên để sư phụ ta bắt được, tài nghệ không bằng người, thì phải nguyện thua cuộc."
Chúc long kia hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất không vui vì lời Văn Tín nói ——
[Bản tôn ở nơi hoang dã kia cô độc ngây người hơn ngàn năm, cũng cam tâm tình nguyện, nếu bản tôn không muốn tiếp tục hàm minh chiếu sáng, thì kẻ nào làm gì được bản tôn?]
"Làm hơn ngàn năm, chỉ dựa vào ngươi nói không làm thì có thể không làm sao?" Khóe môi Văn Tín cong lên đầy khinh miệt, "Nếu như thế, ngươi cả đời cứ ở trong cửu cung bát quái trận cũng tốt."
[Lớn mật!]
"Đâu có, tặc đảm tự nhiên bao trời thôi."
Scorpio lui về phía sau một bước dứt khoát trốn ra sau Hagrid —— người cao to cho cậu cảm thấy an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-toc/960551/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.