Chương trước
Chương sau
Trăng non treo cao, mảnh lưỡi liềm cong cong trong trắng như cào rách biển đêm đen tối trên đầu du thuyền Lạc Thần.

Đầu đau như búa bổ, nhận thức hỗn loạn, Tần Chí Kiệt nằm co quắp trên sàn nhà, mắt anh vẫn cố dõi theo ánh trăng bàng bạc hắt qua ô cửa sổ nhỏ bé.

Phòng không bật đèn, Tần Chí Kiệt không thể đoán được mình đã bị đánh ngất, bị trói nhốt vào nơi này bao lâu rồi.

Quanh anh yên lặng đến u tịch, du thuyền vẫn chậm rãi di chuyển trên sông.

Không có tiếng còi hụ của cảnh sát.

Tần Chí Kiệt hiểu rằng hành động cất vó đã thất bại.

Sau khi gặp người tự xưng là anh Sấm đó, Tần Chí Kiệt và mấy người khác được sai đi tới những điểm khác nhau trên tầng ba du thuyền. Thang máy dẫn lên tầng trên cùng được cài đặt khóa vân tay, nhiệm vụ của họ là đón khách và đưa những vị khách này lên tầng bốn.

Họ được cho biết đặc điểm nhận dạng của khách hàng đêm hôm đó là đeo nhẫn khảm nụ hoa màu đen trên ngón cái bàn tay phải.

Nhà hàng, phòng trà, phòng giải trí, nhà sách…

Một quý ông vừa cầm dao nĩa dùng bữa một cách lịch lãm, một người chồng lý tưởng vui vẻ đưa vợ con đến phòng spa, một doanh nhân thành đạt vừa chuyện trò thân ái với bè bạn, một quý bà bận váy dạ hội lộng lẫy mới đứng bên giá sách…

Những chiếc nhẫn mặt đen xuất hiện trên ngón cái những con người này giống như một vết rạch lên cái xác ngoài quái dị, để chất lỏng thối rữa đen tối bên trong mon men thò đầu ra nhìn trộm nhân gian.

Trong lúc đón tiếp những con quái vật này Tần Chí Kiệt vẫn cố gắng tìm kiếm sự có mặt của cảnh sát. Nếu Quý Thương gửi tin nhắn đúng như anh dặn thì chắc chắn cảnh sát đã có đủ thời gian bố trí lực lượng trên du thuyền rồi.

Nhưng rất tiếc, Tần Chí Kiệt không tìm thấy một gương mặt quen thuộc nào trên thuyền.

Quý Thương có gửi tin nhắn đi không? Chưa bao giờ Tần Chí Kiệt nghi ngờ điều đó. Anh nghiêng về một khả năng khác hơn… đó là người phụ trách liên lạc với anh, hoặc là một ai khác trong chiến dịch Hộ Lôi đã phản bội.

Và suy đoán ấy đã được chứng thực khi Tần Chí Kiệt trở lên tầng cao nhất của du thuyền.

Anh bị gọi vào phòng của anh Sấm, vừa bước chân qua cửa anh đã bị ai đó đứng sau lưng đánh ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, anh thấy mình bị trói nhốt trong căn phòng tối om này. Cảm giác trên thân xác và tinh thần cho anh biết trong lúc hôn mê anh đã bị tiêm thuốc một lần nữa.

Không biết trôi qua bao lâu, dù vẫn xuội lơ không có chút sức lực nhưng ý thức đã trở lại với anh, cảm giác đau đớn cũng dịu bớt. Tần Chí Kiệt chật vật nhích người đến gần cửa sổ, anh cố trườn dậy, tì mình vào tường để giơ hai cổ tay bị trói lên, ra sức mài dây trói vào góc kim loại trồi ra bên bậu cửa.

Đó là chỗ sắc bén duy nhất anh có thể tìm được trong phòng này. Anh muốn mài đứt dây trói hoặc ít ra là dùng cơn đau để giữ ý thức mình tỉnh táo, sớm lấy lại sức lực ở tứ chi.

Đột nhiên có tiếng kẹt từ cửa phòng, Tần Chí Kiệt cảnh giác dừng lại, đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đang chậm rãi hé mở.

Dù đã kinh qua nhiều bài huấn luyện khắc nghiệt trước khi nhận nhiệm vụ gián điệp này và cũng đã xác định những tình huống xấu nhất có thể đến với mình nhưng khi thời khắc ấy thực sự tới anh vẫn thoáng rợn người.

Không hoàn thành nhiệm vụ, cất vó đã thất bại.

Vậy là anh sẽ chết ở đây ư?

Nỗi phẫn uất đã vượt cả sợ hãi.

Hình dáng người lách qua khe cửa vào phòng rất mảnh mai, chiều cao cũng không giống đàn ông.

“Anh Kiệt à?”

Đó là giọng con gái, không phải chị Lệ, giọng này Tần Chí Kiệt cũng không thấy quen lắm.

“Anh Kiệt ơi.” cô gái lại hấp tấp gọi, lần này giọng nói nghe rõ cả sự lo lắng.

Cô gái khóa cửa lại, ánh sáng vàng mờ ảo hắt vào từ hành lang biến mất, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Chuỗi động tác của cô gái không hề bị gián đoạn, thậm chí trước khi hai mắt cô kịp thích ứng với bóng đêm cô đã chạy đến bên cạnh Tần Chí Kiệt.

Ánh trăng mỏng manh từ cửa sổ chiếu sáng gương mặt Tần Chí Kiệt, cũng soi rõ gương mặt cô gái.

“Là cô à?” Tần Chí Kiệt thở hắt ra.

Anh không nhớ được tên cô gái này nhưng gương mặt này thì anh nhớ.

Hồi anh được chị Lệ phân công tìm con mồi ở các quán bar, cô gái này cũng chủ động đến bắt chuyện với anh như nhiều người khác, nhưng để xua đuổi được cô ta giống các cô gái kia thì quả là vất vả.

Chung quy cũng là do Tần Chí Kiệt, một lần chứng kiến cô bé bị mấy đứa du côn chọc ghẹo ở quán bar anh đã không kìm được mà ra tay giúp cô ấy.

Tần Chí Kiệt im lặng một lúc rồi lại hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Cô gái đang luống cuống tìm cách cởi trói cho Tần Chí Kiệt, nghe anh hỏi vậy thay vì trả lời cô lại nhỏ giọng nói: “Làm sao bây giờ? Cổ tay anh chảy máu nhiều quá.”

Rõ ràng hồi ở quán bar anh đã dọa cô ta phải bỏ chạy, ngoài lần đó ra tay cứu giúp cô ta theo bản năng anh chưa từng tỏ ra thân thiện với cô ta, càng không hề cho cô ta một tín hiệu bông đùa nào cả.

Tại sao rốt cuộc cô ta vẫn xuất hiện ở cái nơi bẩn thỉu này giống như bao nhiêu cô gái khác??

Tần Chí Kiệt cảm thấy vừa thất vọng vừa đau lòng.

Dây thừng được nới lỏng, đột nhiên Tần Chí Kiệt chộp lấy cổ tay cô gái: “Tôi hỏi cô tại sao cô lại ở đây?”

Cô gái bị sửng sốt, cô ta bối rối đáp: “Em… em đến làm thêm. Chị Lệ bảo thỉnh thoảng ở đây thiếu nhân viên phục vụ.”

“Em chưa vào những phòng đó, em sẽ không vào những phòng đó đâu.”

Cô gái nhìn Tần Chí Kiệt rồi dè dặt nói thêm: “Em cũng không muốn vào chỗ đó.”

Nói dứt lời, cô giật cổ tay khỏi bàn tay Tần Chí Kiệt. Hai bàn tay nhỏ bé chẳng có mấy sức lực lại bắt đầu giúp anh cởi dây trói dưới chân.

“Cô có biết ở đây nguy hiểm thế nào không? Cô biết những thiếu niên vào những phòng đó sẽ phải chịu cái gì không?” Tần Chí Kiệt thở dài, hỏi.

“Em… em…” cô gái ấp úng đáp: “Em có biết sơ sơ. Chị Lệ bảo… chị ấy bảo họ đều tự nguyện vào mà.”

“Tự nguyện sao?” Tần Chí Kiệt cười cay đắng, “Cô còn quá trẻ, cô chẳng hiểu gì cả.”

“Đồng ý trong điều kiện bất hợp pháp, mất tự do thì không phải là tự nguyện.”

Cô gái đáp lại bằng sự im lặng, chỉ có ánh mắt ngây thơ đột nhiên tối lại. Rồi thình lình cô thụp đầu xuống, dùng răng giằng bằng được nút thắt trên dây trói ra.

“Chạy nhanh lên anh Kiệt.”

Cô gái nói khi ngẩng lên: “Anh không chạy là không kịp đâu, em nghe thấy họ bảo sẽ tiêm cho anh cái gì đó rồi ném anh xuống nước. Không biết họ định làm thật hay chỉ dọa anh thôi.”

“Chúng nó còn nói gì nữa không?” Tần Chí Kiệt bám vào bậu cửa sổ để thử đứng dậy.

Cô gái vội nhỏm dậy vừa đỡ anh vừa nói: “Có nghe được anh Sấm gọi điện cho ai đấy, bảo anh là…”

“Là cảnh sát.”

Có người thông báo cho Trương Sấm à? Quả nhiên là có nội gián trong chiến dịch Hộ Lôi.

Tần Chí Kiệt hỏi: “Ai nói cho Trương Sấm về tôi?”

“Em không nghe rõ, hình như nhắc đến ‘thầy cô’ gì đó. Em không hiểu lắm thật, lúc ấy em đứng ngoài cửa thôi.”

Thầy cô ư?

Tần Chí Kiệt trầm tư một lát, anh cảm thấy như rơi vào sương mù. Anh không thể liên kết bất cứ ai được gọi là thầy, cô trong đời mình với chuyện này.

Cô gái nói xong lại lo lắng nhìn ra cửa: “Đi nhanh thôi, anh Kiệt. Dù họ không định làm hại anh thật thì phát hiện ra bị mất đồ họ cũng sẽ đến đây đấy.”

“Bị mất đồ gì?”

“Thấy anh Sấm bảo định tiêm cho anh cái này nên nhân lúc anh ấy ra ngoài em lẻn vào lấy đi.”

Cô gái mở cái túi đeo chéo trên người rồi lấy ra một cái hộp màu đen đưa cho Tần Chí Kiệt.

Trong hộp có hai tầng gài khoảng hai, ba chục ống thủy tinh, chất lỏng trong ống óng ánh màu hồng nhạt dưới ánh trăng.

Tần Chí Kiệt đột nhiên nghĩ đến tin tức mình mới xem được không lâu trước. Một loại chất kích thích có dược hiệu cực mạnh, cũng có khả năng gây tổn thương thần kinh nguy hiểm vừa xuất hiện ở một số quốc gia Âu Mỹ. Hình ảnh loại thuốc ấy vô cùng giống với những ống chất lỏng trong tay anh lúc này.

Một góc hộp có vài tờ giấy, nhờ ánh sáng yếu Tần Chí Kiệt nhìn thấy vài công thức hóa học phức tạp in trên đó.

Không cần hiểu ý nghĩa của những công thức này anh vẫn đoán được đây là cái gì.

Nếu thứ này nằm trong tay Trương Sấm thì hậu quả thật không thể lường được.

Trong chốc lát Tần Chí Kiệt đã quyết định.

Anh đóng hộp lại rồi nhét trả vào túi cô gái, “Người đưa thứ này cho Trương Sấm còn ở trên thuyền không?”

“Còn ạ.” cô gái khẳng định: “Đó là người duy nhất đeo mặt nạ màu vàng đen, ông ta vào phòng 404 rồi.”

Trong lúc cô gái nói, Tần Chí Kiệt đã cởi áo khoác của mình rồi buộc quanh hông cô.

“Xin lỗi.” Tần Chí Kiệt nhẹ nhàng nói: “Tôi quên mất tên cô rồi, cô nhắc lại cho tôi được không?”

“Đới Uyển.” lần đầu tiên kể từ lúc vào phòng Đới Uyển mỉm cười, cô lặp lại lần nữa, “Em là Đới Uyển.”

“Đới Uyển, nghe anh này.” Tần Chí Kiệt đặt tay lên cái túi chéo của Đới Uyển rồi nghiêm túc nói: “Thứ này cực kỳ nguy hiểm, không thể để nó rơi vào tay kẻ xấu được.”

Nói đoạn anh đưa mắt liếc nhìn cửa sổ, “Anh xem thử bên ngoài rồi, em nhảy qua cửa sổ là có thể bám vào thang thoát hiểm. Từ đó em leo xuống dưới…”

“Còn anh thì sao?” Đới Uyển hiểu ngay, cô vội hỏi lại: “Anh không đi cùng em à?”

Tần Chí Kiệt cười đáp, “Giờ cơ thể anh vẫn chưa có cảm giác, anh nhảy ra ngoài cũng sẽ rơi xuống sông chết đuối. Đợi thêm một lát chân tay có sức anh sẽ…”

Đới Uyển nói ngay: “Em đợi anh, anh em mình cùng đi.”

“Không được.”

Tần Chí Kiệt gạt đi, “Chỉ có mình anh anh có thể kéo dài thời gian một chút. Nhưng nếu em và thứ này ở đây hai ta chỉ còn đường chết.”

Nghe thấy chữ “chết” này Đới Uyển giật bắn mình, “Nghiêm trọng… đến thế ạ?”

Tần Chí Kiệt hít một hơi, cố gắng khiến mình trông thả lỏng hơn: “Anh dọa em thôi, họ không dám làm gì anh đâu, anh là cảnh sát mà. Với lại chỉ một lúc nữa các đồng đội của anh sẽ đến.”

“Em nhìn qua cửa sổ mà xem, trên bờ sông bao nhiêu xe đó, chắc chắn là có xe cảnh sát ngụy trang lẫn trong đó.”

Đới Uyển nửa tin nửa ngờ nhìn ra, ánh đèn xe và cả đèn thành phố sầm uất thật sự khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

Cuối cùng Đới Uyển do dự gật đầu. Cô ép cái túi chéo vào người rồi nhờ Tần Chí Kiệt đỡ bên dưới để leo qua cửa sổ.

“Đừng nhìn xuống, Đới Uyển.”

“Nhìn anh này, đừng sợ.”

“Chậm thôi.”

Sau khi bám được vào thang thoát hiểm, Đới Uyển run rẩy leo xuống được một đoạn thì chợt dừng lại.

Cô dùng một tay giật sợi ruy băng trên cổ mình rồi ngẩng lên nói với Tần Chí Kiệt: “Cổ tay anh vẫn chảy máu, anh dùng cái này buộc tạm vào đi.”

Đới Uyển lại leo trở lên rồi bặm môi ném sợi dây vào phòng.

Dải ruy băng màu xanh trắng tung bay thành một đường vòng cung duyên dáng trong màn đêm. Chẳng hiểu sao sợi dây tưởng chừng không tới được cửa sổ trên cao lại nhẹ nhàng rơi xuống ngay bậu cửa.

Cũng chẳng biết tại sao, trong khoảnh khắc ấy Tần Chí Kiệt đột nhiên hiểu rằng mình chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Trong những phút cuối cùng anh rất muốn bắt được sợi dây tươi đẹp đem theo bao thiện ý và tình cảm trân quý của người thiếu nữ ấy.

Tần Chí Kiệt trèo lên bậu cửa sổ, vô thức giơ tay lên bắt được dải ruy băng.

“Cảm ơn em, Đới Uyển.” rồi anh giục: “Đi mau lên em.”

Đới Uyển mỉm cười, chậm chạp leo xuống: “Lần này anh sẽ không quên tên em nữa chứ.”

“Anh không quên đâu.”

Tần Chí Kiệt trả lời rồi lại dặn cô: “Nhớ này, Đới Uyển. Xuống được dưới đó em không được gọi điện báo cảnh sát. Em phải đến chỗ nào thật đông người, cố gắng ở cạnh những gia đình có người già, trẻ em. Khi nào thuyền cập bến em phải xuống theo mọi người rồi về trường ngay, hiểu không.”

Lúc đầu Tần Chí Kiệt định bảo Đới Uyển báo cảnh sát, nhưng trước mắt anh không thể xác định được nội gián trong sở cảnh sát là ai. Anh không thể đảm bảo Đới Uyển sẽ không gặp nguy hiểm, bởi vậy anh không thể để cô lộ mặt.

Đới Uyển leo thang thoát hiểm xuống tận boong tầng một, qua cánh cửa trước mặt sẽ là sảnh lớn của du thuyền.

Từ đây Đới Uyển đã không còn thấy rõ gương mặt Tần Chí Kiệt, cô ngẩng lên cố thì thào hỏi: “Thế cái hộp này thì sao anh?”

Tần Chí Kiệt suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tạm thời em đừng rời khỏi trường, sẽ có người đến tìm em.” Tần Chí Kiệt giơ sợi dây trong tay lên, “Tín hiệu là sợi dây này nhé. Em giấu cái hộp thật kĩ vào, đừng tin bất cứ ai.”

“Vâng.” Đới Uyển lại hỏi: “Sao không phải anh đến tìm em?”

“Anh còn nhiệm vụ chưa hoàn thành.”

“Bao giờ thì anh làm xong nhiệm vụ?”

Tần Chí Kiệt đáp: “Anh không biết nữa.”

“Trong năm tháng anh sẽ xong chứ?”

Cánh cửa thoát hiểm đóng không chặt, tia sáng mỏng manh từ bên trong hắt ra nhảy nhót trong đôi mắt Đới Uyển.

“…” Tần Chí Kiệt muốn cho cô bé một câu trả lời qua loa an ủi nhưng thấy vẻ nghiêm túc của Đới Uyển anh lại không sao mở miệng được.

Đới Uyển lại nói: “Năm tháng nữa là em tròn mười tám rồi.”

“Cảnh sát Tần ơi, lúc đó em là người trưởng thành rồi.”

Khi nói những lời này Đới Uyển đã quay lưng chực đi vào sảnh, nhưng gương mặt thiếu nữ e thẹn còn trộm ngoái lại nhìn Tần Chí Kiệt thật nhanh.

Trong giây lát vạn vật như tĩnh lặng, Tần Chí Kiệt đang thò đầu qua cửa sổ cũng như bị đông cứng.

Giữa thời khắc gian nan, nguy khốn trùng trùng, vài giây vừa chớp qua đã cho anh phần nào an ủi, khiến lòng quyết tâm đối diện với cái chết của anh được một chút vỗ về.

Có tiếng khóa cửa bị mở, liền sau đó cánh cửa gỗ bị đạp một cách thô bạo.

Tần Chí Kiệt vội vã cột chặt sợi ruy băng vào cổ tay mình.

Anh im lặng chờ đợi những con quái vật sắp ập vào phòng.

Trái tim anh bình thản và mạnh mẽ như giờ phút nhận bộ quân phục đầu tiên trong ngày nhập trường, khi bàn tay anh vuốt ve tấm huy hiệu cảnh sát mới tinh.Lời tác giả:

Lại một ngày ngồi khóc ròng gõ chữ…

Phiên ngoại về Tần Chí Kiệt kết thúc ở đây.

Hẹn gặp lại cảnh sát Tần! Không thể thay đổi được kết cục của anh, chỉ có thể gửi một sợi ruy băng theo anh làm bạn.

Với nữa, nghe nói cả hai cùng BE tức là HE, thôi thì tự dối mình như vậy đi.

Ngoại truyện tiếp theo viết gì ngọt ngọt chút nhé. Sắp nhỏ khổ quá mà…

Du’s corner:

Cái địu chị tác giả ;v; chị quá đáng lắmmmmmm, bộ mình chị khóc sao????? Viết về những phút cuối cùng của một chiến sĩ biết mình bị phản bội, bộ chị bị M hả????

Ai bảo chị OTP âm âm thì bằng OTP dương vậy ;v; chị quá lắmmmmmmm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.