“Chí Kiệt à? Có phải mày đấy không?”
Tần Chí Kiệt nhấc máy, nhưng ngay khi nghe được giọng Doãn Hạo ở đầu dây bên kia anh vội vã cúp xuống.
Đây là một phòng thuê cũ trong một khách sạn xoàng xĩnh. Không gian rất hẹp, đồ nội thất nơi góc phòng đã tróc sơn loang lổ, mùi ẩm mốc thoang thoảng trong không khí. Cạnh giường có một cửa sổ cũng nhỏ, bản lề rỉ sét nên không đóng chặt được, cũng chẳng mở toang ra được.
Dưới đường là tiếng người huyên náo và mùi khói bếp của những quán ăn bình dân luôn chầu chực “đột nhập” vào phòng. Môi trường lưu trú này quả là khác một trời một vực so với lời quảng cáo “Phòng gần trung tâm, không gian yên tĩnh giữa lòng thành thị!” của chủ khách sạn.
Ấy thế mà lúc này mỗi lần nghe cái điện thoại bàn màu đỏ đầu giường đổ chuông Tần Chí Kiệt lại cảm thấy đúng là căn phòng này yên tĩnh quá, yên tĩnh đến mức tiếng chuông điện thoại trở nên chói tai lạ thường.
“Đồng chí Tần Chí Kiệt, hãy ghi nhớ từ khi bước ra khỏi cánh cổng trường đại học anh đã là một người khác!”
Viên cảnh sát đến truyền đạt thông tin về nhiệm vụ gián điệp cho Tần Chí Kiệt đã nói với anh như vậy.
Điện thoại vẫn chưa thôi reo, chẳng khác gì cái nết cứng đầu, cố chấp của Doãn Hạo. Tần Chí Kiệt có thể không nhấc máy nhưng Doãn Hạo cũng có thể gọi cho lễ tân khách sạn để đòi gặp anh, hoặc thậm chí chính cậu ta sẽ đến đây ngay khi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-thuong/2564406/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.