Chương trước
Chương sau
Sương xuống.

Ngày hôm đó tro cốt của Tần Chí Kiệt được dời vào nghĩa trang liệt sĩ trên núi Long Tích.

Sau nghi thức an táng, lãnh đạo cục thành phố, các thành viên trung đội hai, bạn bè thân quen của Tần Chí Kiệt ngày trước lần lượt ra về.

Quý Thương đi sau chót đoàn người xuống núi. Lúc ngoảnh lại anh vẫn thấy Doãn Hạo và Phù Uy đứng bên mộ, cả hai đều không còn vẻ nghiêm trang như ban nãy.

Hai người thong thả ngồi xổm xuống trước mộ, như đang trò chuyện việc nhà với người đã khuất.

Thời sinh viên hẳn ba người họ cũng như vậy. Quý Thương cười lắc đầu, tiếp tục đi xuống bãi đỗ xe dưới chân núi.

Nửa tiếng sau, bãi xe đã vắng vẻ. Dưới chân núi Long Tích xanh rì tán tùng bách, hai đồng chí cảnh sát cao lớn trong bộ quân phục mới ung dung đi xuống.

Quý Thương nhướng mày thầm nghĩ quả nhiên mỹ nhân trong thiên hạ đều hiến mình cho tổ quốc hết.

“Chào đàn anh, lại gặp rồi.” Phù Uy mỉm cười chìa tay ra với Quý Thương, “Vừa rồi vội quá chưa kịp chào anh.”

“Chào cậu.” Quý Thương ngờ ngợ bắt tay.

Doãn Hạo ghé tai Quý Thương, thì thầm: “Phù Uy.”

Quý Thương lập tức cười nói: “Phù Uy phải không, Doãn Hạo hay nhắc đến cậu lắm.”

Phù Uy vẫn bắt tay Quý Thương chưa chịu thả ra, anh chàng nhướng mày ra vẻ thất vọng: “Đàn anh quên em rồi à? Chà chà, đau lòng quá. Đêm trước hôm anh ra trường em cũng đi liên hoan mà.”

Quý Thương ngớ ra, anh hơi ngượng ngượng vì thực tình anh không nhớ mặt cậu này.

Bấy giờ Doãn Hạo mới vỗ cái bốp vào vai Phù Uy, Phù Uy bị xô vẹo cả người, bàn tay còn ngoan cố nắm tay Quý Thương cũng phải thả ra.

“Quên mày là quá bình thường.” Doãn Hạo vừa đẩy Phù Uy ra xe vừa chế nhạo: “Mày tưởng mày là ai hả? Có tao đây ai mà thèm nhớ mày?”

Phù Uy ngoái lại nhìn Doãn Hạo rồi độp lại không thương tiếc: “À phải rồi, với siêu phẩm của mày hôm đấy thì có hiệu trưởng đứng cạnh đàn anh cũng chỉ nhớ mỗi mặt mày thôi…”

Doãn Hạo vội vàng giơ tay bịt mồm Phù Uy.

Nhưng những lời thằng bạn nói đã kịp lọt vào tai Quý Thương, bấy giờ Quý Thương đã hiểu Phù Uy chính là nhân chứng trong vụ Doãn Hạo cưỡng hôn mình.

Không tìm được lỗ nẻ nào để chui xuống, Quý Thương cuống quýt chạy ra sau xe định mở cửa leo lên.

Doãn Hạo lập tức nắm tay anh kéo lại rồi nhỏ giọng bảo: “Anh lên trước.”, nói xong lại quay sang giải thích với Phù Uy: “Đàn anh bị say xe, mày ngồi sau nhé Phù Uy.”

Phù Uy chẳng nghĩ gì cả, anh chàng hiên ngang leo vào ghế sau.

Ghế phụ lái lúc này được Doãn Hạo lót thêm một cái đệm nhung êm mướt. Sáng nay lúc đi Quý Thương ngồi rất thích chí, anh còn thầm khen Doãn Hạo chu đáo.

Nhưng giờ ngồi xuống anh cảm thấy không khác gì ngồi trên bàn chông. Tai anh đỏ rực, và hình như khoảng đỏ đang lan tới tận cổ anh.

Quý Thương cổ thì đỏ lựng, mặt thì tái mét quay sang trợn mắt với Doãn Hạo đang cười ngáo ngơ.

Phù Uy ngồi ghế sau nhìn cảnh này mới bắt đầu trầm ngâm đưa tay gãi cằm.

Càng đi xa núi Long Tích càng thu mình trong gương chiếu hậu, dần dần nơi ấy chỉ còn là một hình bóng nhỏ bé lẫn vào những dãy núi điệp trùng xung quanh.

Xe chậm rãi dừng bánh trước một ngã tư, khi xe di chuyển vào lối rẽ bên phải hình bóng mơ hồ cũng thực sự nằm lại đằng sau.

Mới mấy phút trước Doãn Hạo và Phù Uy còn bông đùa mà lúc này câu chuyện đột ngột chững lại, cả hai không hẹn mà cùng im lặng.

Ngón tay Doãn Hạo đặt trên nút điều khiển kính xe mà do dự chưa muốn ấn.

Anh và Phù Uy vui vẻ ra đi như thế nhưng giờ phút này cả hai thậm chí không dám ngoảnh đầu nhìn lại núi Long Tích.

Dù cuối cùng cái ác đã bị trừng trị, người đã khuất đã được giải oan nhưng kết thúc này mãi mãi không thể trọn vẹn.

Ngày thường mà Phù Uy xin nghỉ để đến Vân Bàn dự lễ an táng nên anh phải trở lại thủ đô ngay chiều hôm đó. Doãn Hạo cũng không giữ bạn thêm, anh lái xe đưa Phù Uy ra thẳng sân bay.

Trên đường về Nhàn Tiêu, Doãn Hạo thấy di động nháy chuông hai lần.

Quý Thương mở máy cho Doãn Hạo xem qua, Phù Uy gửi tiền cho anh hai lượt.

Món thứ nhất: Chúc mừng thoát ế.

Món thứ hai: Tiền thuê nghĩa trang.

“Phù Uy trông cợt nhả vậy mà tinh gớm, đúng là mắt trinh sát.” Quý Thương than thở.

“Từ hồi đi học thằng này đã đam mê phân tích biểu cảm rồi.” nói xong Doãn Hạo lại tiếp: “Cơ mà chủ yếu là… tình yêu của em với đàn anh dạt dào quá ai mà chẳng thấy.”

Quý Thương nạt ngay: “Em coi chừng đó, mình đã thống nhất không được để ảnh hưởng đến công việc của em rồi.”

“Vầng vầng, em sẽ cố.” Doãn Hạo cau mày, “Thật ra em đã kiềm chế lắm rồi đấy, nếu không đời nào em để thằng khỉ đó nắm tay anh lâu vậy.”

“Đồ con nít.” Quý Thương che miệng cười, lại bảo: “Thế lì xì chúc mừng thoát ế có nhận nữa không?”

“Nhận chứ.” Doãn Hạo đáp: “Không công khai thôi, lì xì vẫn phải nhận đàng hoàng.”

Quý Thương liền bấm nhận món tiền lì xì thoát ế rồi hỏi: “Nghĩa trang liệt sĩ mà vẫn phải trả tiền à?”

“Không phải của Chí Kiệt.” Doãn Hạo giải thích: “Là chỗ bà ngoại nó, nghĩa trang bà nó nằm sắp đến hạn hợp đồng rồi. Em với Phù Uy thống nhất chia đôi mỗi đứa trả một nửa tiền thuê, đóng trước hai mươi năm luôn.”

Quý Thương đưa tay vuốt ve gáy Doãn Hạo rồi nhỏm dậy hôn một cái lên má đàn em, “Hai mươi năm nữa anh em mình cùng đến gia hạn cho cụ nhé.”

“Ừ.” Doãn Hạo dừng xe, anh nắm lấy cổ tay Quý Thương, kéo đàn anh về phía mình rồi thả ra, chuyển sang bắt cằm Quý Thương, “Nhưng mà hình như anh hôn em hơi bị xã giao.”

Quý Thương thuận theo tư thế của Doãn Hạo để đụng môi chóc chóc với đàn em. Doãn Hạo cụp mắt nhìn xuống nơi môi hai người chạm nhau, cái kiểu mơn trớn phớt tỉnh này làm anh càng nôn nóng muốn áp sát vào Quý Thương hơn nữa.

Thấy đàn em có vẻ rất hăm hở rồi Quý Thương nhướng mày, dứt khoát mở cửa nhảy xuống xe.

“Ê…” Doãn Hạo bất mãn nhìn theo đàn anh.

Quý Thương thò cổ vào hôn chụt lên cái trán nhăn nhó của Doãn Hạo: “Ban ngày ban mặt không thể chiều em quá được.”

“Cho em hôn tí thôi mà, em có làm gì đâu.”

“Thật á?” Quý Thương cười mỉa: “Anh tự thấy anh có còn tí uy tín nào không hả cảnh sát Doãn?”

Cảnh tượng tối hôm trước tự dưng nảy ra trong đầu Doãn Hạo, hình như mới đầu anh cũng nói với Quý Thương em chỉ hôn một tí thôi.

Không đợi Doãn Hạo mở miệng cãi lý Quý Thương đã đóng cửa xe lại.

“Anh gọi điện thoại đã, em lái xe vào đi đừng đậu chắn cổng.” Tín hiệu trong bãi đỗ xe hơi chập chờn, Quý Thương cầm máy đi thẳng vào sảnh Nhàn Tiêu.

“Tuân lệnh anh Quý!” Doãn Hạo chụm hai ngón tay, phóng viu một cái hôn gió theo sau Quý Thương.

Lúc Doãn Hạo vào sảnh Quý Thương đã không còn ở đó. Tiểu Nê Ba đang làm thủ tục cho khách nhận phòng, thấy Doãn Hạo đi tới cô nàng liền chỉ ra một cái lều trong sân.

Doãn Hạo đi vào, vén tấm bạt trước lều lên thấy Quý Thương vừa mới cúp máy, nụ cười vẫn còn trên môi.

“Gọi cho ai đấy? Sao anh vui vậy?” Doãn Hạo ngồi xuống cạnh Quý Thương rồi quàng tay khoác vai đàn anh.

Quý Thương thuận theo tư thế trượt người xuống cho tới khi đầu tựa trước ngực Doãn Hạo, hai chân anh duỗi dài thật thoải mái.

Từ ô cửa trong suốt trên tấm bạt trước lều có thể thấy vòng quay ngựa gỗ màu trắng ở phía xa. Vòng quay này là do Tiểu Nê Ba đề xuất lắp, giờ đã trở thành điểm chụp hình đắt khách nhất Nhàn Tiêu.

Nhìn mãi ngựa gỗ quay vòng Quý Thương bắt đầu hơi chóng mặt.

“Lúc nãy em nhắc tới bà ngoại Tần Chí Kiệt làm anh nhớ đến Đới Thanh.” giọng Quý Thương có phần uể oải.

Bởi vì uy tín siêu thấp của cảnh sát Doãn nên đêm qua Quý Thương ngủ rất trễ, sáng nay thì năm giờ đã phải dậy để lên núi Long Tích nên bây giờ Quý Thương bắt đầu thấy buồn ngủ thật.

“Anh nói chuyện gì với nó?” Doãn Hạo lơ đễnh nghịch nghịch tóc Quý Thương.

“Nói hết cho nó biết Tằng Văn Long khai những gì.” Quý Thương ngừng một chút rồi tiếp, “Trường Đới Uyển vẫn quản lý rất chặt trong thời gian nghỉ Tết, người ngoài không ai được vào trường. Bọn buôn thuốc không thể tiếp cận được Đới Uyển nên đã gửi ảnh chụp người thân qua thư điện tử và bưu kiện chuyển phát nhanh để uy hiếp cô ấy. Đới Uyển không muốn tự sát, cô ấy làm vậy là để bảo vệ người thân của mình, và cũng để giữ gìn đến cùng thứ Tần Chí Kiệt giao cho cô ấy.”

“Dù kết thúc rất tàn nhẫn nhưng anh cảm thấy người nhà Đới Uyển có quyền biết sự thật. Họ nên biết cô ấy thực sự là một người con gái, một người chị như thế nào. Đới Uyển rất thương Đới Thanh, cô ấy cũng không hề thù hận cha mẹ mình như những gì đã nói.”

Doãn Hạo hỏi: “Vậy anh có nói với Đới Thanh về một lý do nữa có thể đã khiến Đới Uyển quyết định tự sát không?”

“Em muốn nói là lịch sử tìm kiếm trong máy tính của bạn cùng phòng ngày Đới Uyển qua đời hả?” Quý Thương hỏi lại.

Doãn Hạo ậm ừ rồi đột nhiên cúi xuống ôm lấy Quý Thương, tựa đầu vào hõm vai anh.

“Đó chỉ là phỏng đoán của em thôi.” lịch sử tìm kiếm mà Doãn Hạo nói liên quan đến tin tức về thi thể Tần Chí Kiệt được tìm thấy bên bờ sông Tú Thủy. Gương mặt trong tất cả các bức ảnh đều đã được làm mờ nhưng những phần khác của thi thể vẫn có thể xem rõ, nhất là hình ảnh một sợi ruy băng lạ lùng buộc trên cổ tay người chết.

“Sau khi Tằng Văn Long khai nhận cảnh sát đã lấy được video giám sát đêm Tần Chí Kiệt bị hại. Đúng là Đới Uyển có xuất hiện ở sảnh tầng một du thuyền Lạc Thần. Lúc ấy cái áo khoác nam buộc trên hông cô ấy chắc là của Chí Kiệt, sợi ruy băng trên đồng phục nhân viên của cô ấy cũng biến mất. Thế nên em đoán cái ngày Đới Uyển quyết định tự sát cô ấy đã đọc được tin tức đó và nhận ra người trong ảnh.”

“Có lẽ… đó là giọt nước cuối cùng làm tràn li…”

Khi Quý Thương nói lời này bằng giọng đầy nuối tiếc Doãn Hạo vẫn gục trên vai anh, bất động.

“Sao vậy?” Quý Thương huých huých vai, “Em mệt à?”

Doãn Hạo ngẩng lên, bàn tay anh rời khỏi eo Quý Thương để lần xuống đan tay với đàn anh.

“So với Chí Kiệt thì em quá may mắn.” Doãn Hạo hơi mỉm cười, dù vẫn còn thương cảm, “Nó còn chưa có được mối tình đầu, thế mà em lại được sống khỏe mạnh, còn có người yêu bên cạnh.”

Doãn Hạo ngừng lại một lúc rồi hít thật sâu, nói tiếp: “Kể mà sau này em có làm sao… nghĩ vậy cũng thỏa…”

Quý Thương giật bắn mình, anh chồm dậy xoay người ngồi lên đùi Doãn Hạo rồi hung dữ bịt mồm đàn em: “Em nói lăng nhăng cái gì đấy?”

Nhận ra mình vừa nói gì Doãn Hạo vội vàng giơ hai tay làm bộ đầu hàng.

“Thế này là thỏa mãn rồi hả?” Quý Thương lại gằn giọng, “Nếu em thấy thế là quá đủ rồi thì đi ngay, đi ngay cho khuất mắt anh, đừng có chường mặt ra đây nữa.”

Doãn Hạo bị bịt miệng chỉ còn cách lắc đầu lia lịa.

Quý Thương còn đang cáu, anh quyết không thả tay ra để Doãn Hạo có cơ hội lươn lẹo dỗ ngọt mình nữa.

Doãn Hạo bó tay không biết phải làm sao, anh đành cụp mắt, trong đầu xẹt xẹt nghĩ kế, cuối cùng anh nắm chặt hai đùi Quý Thương kéo ghịt vào mình rồi bất thần đứng dậy.

Quý Thương mất thăng bằng, hai chân anh quấn trên hông Doãn Hạo, còn hai tay cũng buộc phải buông ra để ôm cổ đàn em.

Doãn Hạo lập tức lợi dụng tư thế quá lý tưởng để bắt đầu hôn lia lịa lên môi Quý Thương.

“Chưa thỏa mãn, không bao giờ thỏa mãn hết.”

“Miệng là để hôn anh, không phải để nói lăng nhăng.”

“Em xin lỗi mà đàn anh.”

Doãn Hạo vừa hôn vừa nhận lỗi, mãi đến khi cơn giận của Quý Thương nguôi hết.

“Em không thỏa mãn cũng kệ em.” Quý Thương đẩy Doãn Hạo ra, anh quyết tâm ăn miếng trả miếng, “Biết điều thì trả lại nửa cái giường cho anh.”

Doãn Hạo mặt dày đáp: “Trả anh làm gì? Không có em ai ủ ấm chăn cho đàn anh? Trời lạnh như thế này.”

“Thả anh xuống.” Quý Thương vỗ vỗ cánh tay Doãn Hạo.

Vừa được thả xuống Quý Thương liền vuốt lại áo quần rồi hiên ngang đi ra khỏi lều. Lúc sắp ra anh còn cười mỉm đầy ẩn ý: “Vừa xong Đới Thanh bảo Tết Nguyên Đán nó sẽ đến Vân Bàn, đang đòi ở Nhàn Tiêu với anh mấy hôm đấy.”

“Em nghĩ anh có thiếu người ủ ấm chăn không?” Quý Thương cười duyên với Doãn Hạo rồi co cẳng chạy mất.

Trong lều vẫn im ru. Quý Thương đang nghĩ nghĩ xem có nên chạy chậm lại đợi không thì người trong lều đã lao ra, vác bổng anh lên vai rồi chạy thẳng về phía tòa nhà bốn tầng.

“Em làm gì thế?!” đang giờ hành chính nhà khách không đông lắm nhưng cũng có mấy bàn khách trong sân, Quý Thương hạ giọng thì thào: “Thả anh xuống, nhanh! Người ta thấy thì sao! Văn minh lịch sự của em đâu?”

Doãn Hạo bấm nút thang máy: “Đợi đấy cho anh biết thế nào là văn minh lịch sự.”

Doãn Hạo thả tay ra rồi huých vai một cái, ngay khi Quý Thương rớt xuống ngang tầm tay anh lại chụp được đàn anh, để đàn anh quặp hai chân trên hông mình, “Nghỉ Tết có mấy hôm, em nghĩ đàn anh không phải xuống giường đâu.”

“Nhắn tin cho Đới Thanh đi, bảo nó anh ốm, mệt, không hơi đâu tiếp nó. Nó thích đi chơi đâu thì đi, đừng bén mảng đến Nhàn Tiêu.”

Quý Thương nóng mặt cự lại: “Mẹ kiếp anh ốm bao giờ? Anh khỏe mà.”

Doãn Hạo rảo bước vào thang máy, còn cố tình hích hông lên một cái: “Nào nào, mình lên nhà đã, để từ từ em sẽ cho anh biết thật-chi-tiết.”

Cửa thang máy sắp đóng lại.

Quý Thương quơ quào một tay ra muốn bám cánh cửa.

Lại bị Doãn Hạo chụp lại, hai bàn tay áp vào nhau, kéo đàn anh trở vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.