Edit: Phong Lữ
Thật vất vả mới đuổi kịp một bộ khoái đang tuần tra đêm một mình, thế mà lại bị doạ hôn mê, Thiên Nhận thử nhận biết khí tức trong thành, phát hiện nhà nhà đều đóng hết cửa sổ, không có lấy một hộ sáng đèn, yên tĩnh quá mức như vậy thật bất thường thường, không khỏi cau mày nói: “Nơi này của các ngươi buổi tối chỉ có một bộ khoái tuần tra?”
“Có một người là tốt lắm rồi, nơi này nhà nhà đều biết nhau, nhà ai vứt cái gì thì hôm sau cả thành đều có thể biết, cũng không cần điều tra. Hơn nữa mọi nhà đều nghèo chả khác gì nhau, vốn cũng chẳng có gì có thể trộm.”
So với hắn, ngữ khí Chư Cát Thanh Thiên lại là vui vẻ, nhưng mà y đang vui mừng vì người bị tra hỏi hôn mê nên hoàn toàn không nhận ra bẫy trong lời Thiên Nhận, huỵch toẹt hết ra, bại lộ chuyện mình xuất thân từ Chu Gia Tập.
Nghe vậy, ánh mắt Thiên Nhận liếc qua, cũng không làm lộ, chỉ thừa dịp y không phát hiện tiếp tục hỏi: “Nếu nơi này đã bị phong bế như vậy, sao ở giao lộ lại có khách điếm?”
“À, nơi đó được thương nhân mua lại đất, hắn muốn chở trái cây trong núi ra ngoài bán nên mở ra khách điếm, còn đưa vợ đến ở.”
Dù sao cũng từng là quả dại cống phẩm của tiền triều, nếu làm ăn bán cho người ngoài cũng dễ hiểu, chỉ là trước khi Thiên Nhận tới, ở những thành trấn khác rõ ràng chưa từng nghe nói có người buôn bán những trái này.
Hắn nghe giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tan-lang-chu-re-quy/1037410/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.