“Cô ta bắt đầu đứng yên từ khi nào?”
Lộc Kim Triều hỏi câu này, vốn cũng không lo Thiên Lệ sẽ không trả lời được.
“Không lâu sau khi chúng ta tìm thấy Hạng Lương, gần như là lúc vừa vào cửa.”
Khoảng thời gian này đã khá chính xác, quả nhiên Thiên Lệ vẫn luôn để ý những chi tiết ấy.
“Đi thôi, bây giờ đi xem cô ta đang làm gì.”
Người đứng bất động kia ở không quá xa, dù sao cũng mới chỉ đi được khoảng năm phút, có chạy thì cũng chẳng thể chạy xa đến đâu.
Vì vậy rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Thiên Lệ, Lộc Kim Triều đã nhìn thấy bóng dáng người đó.
Chỉ là… rất kỳ lạ.
Người kia quay lưng về phía Lộc Kim Triều và Thiên Lệ, đứng bất động trước một bức tường.
Đó là bức tường bùn đất màu vàng nhạt, không cao lắm, bên ngoài nhà của một thôn dân nào đó. Lộc Kim Triều cẩn thận quan sát, trên bức tường ấy không có gì khác thường cả, ít nhất là không có thứ gì đủ để khiến người ta đứng nhìn chằm chằm không nhúc nhích như vậy.
“Này, cô đang làm gì thế?” Thiên Lệ không tiến lại gần ngay, mà đứng từ xa gọi về phía bóng lưng kia.
Giọng nói vang lên, nhưng bóng lưng đó không hề có phản ứng nào.
Không ổn rồi.
Trạng thái của người này rõ ràng không bình thường.
“Có phải đã phạm phải cấm kỵ nào đó không?”
Theo lời Thiên Lệ, lúc người này bắt đầu đứng yên thì Hạng Lương vẫn chưa c.h.ế.t, vậy thì đây không phải là cấm kỵ mới dung hợp sau khi Hạng Lương t.ử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/5198269/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.