“C.h.ế.t rồi?”
Lạc Vũ thu lại quả cân, có phần cảnh giác nhìn vào trong căn phòng.
“Có vẻ là vậy.” Lộc Kim Triều cảm nhận bóng da rơi xuống t.h.i t.h.ể của Hạng Lương, quả thật không còn dò ra bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào nữa, lúc này mới xác nhận đối phương đã c.h.ế.t thật.
Chỉ một lát sau, nhiệm vụ cũng xác thực điều đó.
Những dòng chữ trên cánh tay dần dần biến mất, tượng trưng cho việc nhiệm vụ đã hoàn thành.
Xác nhận xong, mọi người lúc này mới thả lỏng. Lạc Vũ nhìn t.h.i t.h.ể Hạng Lương, vẻ mặt có chút nghi hoặc:
“Anh ta không mang theo vật phẩm linh dị sao?”
【Tần Mộng】đã áp sát lên người Hạng Lương để lục soát t.h.i t.h.ể. Rất nhanh, nó phát hiện trên t.h.i t.h.ể có một món đồ tràn ngập khí tức của quỷ.
Đó là một hũ kẹo thủy tinh lớn cỡ lòng bàn tay, bên trong còn khoảng hơn chục viên kẹo đủ màu sắc.
Lộc Kim Triều không rõ thứ này có tác dụng gì, nhưng không nghi ngờ gì, đây là một vật phẩm linh dị.
Ngoài ra, từ trong ống tay áo của Hạng Lương còn lôi ra được một con d.a.o mổ đã gỉ sét.
Dựa theo khí tức tỏa ra từ hai món đồ, hũ kẹo thủy tinh khiến Lộc Kim Triều cảm thấy khó chịu hơn, có lẽ nguồn gốc của nó còn mạnh hơn cả con d.a.o mổ.
【Tần Mộng】mang hai món đồ trở lại cho Lộc Kim Triều. Thấy cảnh này, Lạc Vũ trầm ngâm:
“Đã mang theo rồi, sao lại không dùng?”
“Có thể là điều kiện chưa thỏa mãn?” Lộc Kim Triều cầm hai vật phẩm linh dị vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/5198268/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.