Khi bước vào căn nhà nghỉ này, Lộc Kim Triều ngửi thấy trong không khí phảng phất mùi trầm hương nhè nhẹ. Cô nhìn sang góc phòng, thấy khói nhang nghi ngút, hương thơm bình thường, phổ biến, không có gì đặc biệt.
Trong phòng hầu như không có đồ dùng cá nhân. Là khách thuê, Thiên Lệ không để lại nhiều dấu ấn riêng.
“Xin chào, tôi là Lộc Kim Triều, chắc cô biết rồi nhỉ?” Lộc Kim Triều không chủ động đưa tay ra bắt, cô nghĩ Thiên Lệ chắc cũng không thích như vậy.
“Vâng, chào cô, tôi tên là…”
Cô chưa kịp nói hết thì bị Lộc Kim Triều cố ý cắt ngang: “Không cần lặp lại nữa, Thiên Lệ, tôi biết.”
Nói xong, Lộc Kim Triều nhìn thẳng vào cô gái trước mặt, cẩn thận quan sát phản ứng của cô với sự “bất lịch sự” này.
Cô không giận, chỉ hơi lúng túng, nhưng xen lẫn trong đó lại có một chút cảm giác như vừa thở phào.
Rõ ràng bị cắt ngang phần tự giới thiệu, thái độ của đối phương cũng có phần sắc bén, vậy mà cô gái tên Thiên Lệ lại phản ứng khác hẳn người bình thường.
Hơn nữa, sau khi bị cắt ngang, cô hoàn toàn im lặng, không nói gì để xoa dịu không khí, cũng không tỏ vẻ bất mãn phản kích, chỉ cúi nhìn xuống đất, lặng lẽ chờ đợi.
Lộc Kim Triều đoán ra: cô ấy đang chờ mình mở miệng nói tiếp.
Cô hoàn toàn nhường thế chủ động của cuộc nói chuyện, nhường cả quyền quyết định buổi gặp này, và vì thế mà thở phào.
Trông có vẻ “nhút nhát”, nhưng có lẽ đây chính là cách sinh tồn của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896104/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.