Trong lúc Lâm Lâm kể chuyện, xe cũng đã chạy đến ngoài khu chung cư.
Cô đi theo Lộc Kim Triều về nhà, hiếu kỳ nhìn quanh một vòng.
Trên xe, cô đã kể cho Lộc Kim Triều nghe về mệnh cách của mình, Lộc Kim Triều cũng không do dự, trực tiếp dẫn cô đến phòng làm việc.
“Cho cậu xem mệnh cách của mình.”
Lâm Lâm hơi ngạc nhiên: “Có thể nhìn trực tiếp luôn à?”
Cái này đúng là hiếm gặp thật đấy.
Đẩy cửa bước vào, Lâm Lâm nhìn quanh phòng làm việc.
Cửa sổ phòng đóng kín, nhưng ánh đèn rất sáng. Cô chỉ liếc mắt đã thấy rõ bên trong bày biện thứ gì.
Đó là mấy tấm da người cùng xương người, trên bàn còn xếp ngay ngắn các loại d.a.o khắc và dụng cụ — cảnh tượng nhìn thoáng qua đã hơi rợn người.
Nhưng nét mặt Lâm Lâm chẳng có lấy một chút biến đổi, thậm chí còn bước lại gần, mắt sáng rỡ đầy tò mò: “Đây là làm bóng da à?”
“Cậu làm đấy hả?”
“Giỏi quá đi mất!”
Lộc Kim Triều cũng chẳng lấy làm lạ, cô vốn biết Lâm Lâm sẽ không vì mấy cảnh tượng như vậy mà thấy khó chịu hay ghê tởm. Cô đi đến bàn làm việc, vừa thao tác vừa giải thích: “Đúng, mệnh cách của mình cho phép mình chế tạo bóng da và sử dụng chúng.”
“Tác dụng cụ thể thì phải xem nguyên liệu tạo thành. Ví dụ như cái này, là da và xương của một đồng đội trong một lần mình vào trạm chờ. Mệnh cách của cô ấy là ‘Chuyển Vận’.”
Lộc Kim Triều vừa nói xong, Lâm Lâm chớp mắt:
“Mệnh cách đó mạnh thật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896099/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.