Phản ứng căng thẳng của tấm da dê chẳng khác nào lúc trước khi Lộc Kim Triều phải dung hợp xương quỷ.
Xem ra nó thực sự căm ghét kẻ hành khách đã biến nó thành một đạo cụ linh dị.
Điều này càng khiến Lộc Kim Triều tò mò hơn.
“Vậy người đó đã bắt mày như thế nào?”
【Mày đang thăm dò tao à?】
Cái “bộ não” vốn không tồn tại của nó dường như bốc khói trong cơn phẫn nộ.
【Mày muốn thăm dò tao!】
【Không đời nào!】
Nhất Tiếu Hồng Trần
【Tao sẽ không nói cho mày bất cứ điều gì.】
“Tao nhớ mày từng nói, cô ta c.h.ế.t rồi mà?”
“Chuyện của người c.h.ế.t cũng không thể nói sao?”
“Một kẻ ngu xuẩn, độc ác, đã c.h.ế.t từ lâu, mà vẫn khiến mày kiêng kị đến mức không dám nhắc tới?”
Lộc Kim Triều cố tình đ.á.n.h tráo khái niệm. Trong mắt cô, sự cảnh giác của tấm da dê chỉ là nhất thời, còn cái đầu óc kém cỏi mới là cố định.
Quả nhiên, vừa nghe cô nói vậy, tấm da dê lập tức ném bay sự cảnh giác ban nãy.
【Tao không dám?!】
【Tao chỉ khinh bỉ nó mà thôi!】
Một con quỷ, ở đây lại hùng hồn nói rằng nó “khinh bỉ” một con người.
Lộc Kim Triều cảm thấy tấm da dê thật sự phát điên.
Nhưng nó vốn chưa từng bình thường.
Dẫu vậy, nó vẫn không chịu hé ra điều gì có giá trị, chỉ điên cuồng độc miệng nguyền rủa, như một con búp bê voodoo vô lực.
“Cô ta c.h.ế.t bao lâu rồi?”
Không chịu nổi cơn lải nhải vô tận, Lộc Kim Triều hỏi thẳng.
Đang mắng say sưa, tấm da dê khựng lại, khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896098/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.