Đầu tư thiên thần à. Còn có chuyện tốt như vậy sao? Nhưng chẳng phải điều đó cũng có nghĩa là bọn họ cho rằng khả năng mình c.h.ế.t rất cao ư?
Lộc Kim Triều lại nhớ đến mệnh cách — mỗi người một khác. Biết đâu đằng sau cái gọi là “đầu tư thiên thần” kia còn ẩn giấu một cái giá nào đó mà một khi cô chấp nhận, nhất định phải trả?
Tuy nhiên, cô không hề do dự: “Tôi cần một tấm da và một khúc xương.”
“Phải là da người, xương người, hoặc da quỷ, xương quỷ.”
“Nếu là của người, thì phải là người có mệnh cách.”
“Còn về mệnh cách gì, thì tùy các cô thấy tôi vào ga Tử Vong cần năng lực nào nhất.”
Thần Toán Tử chớp mắt: “Cái này không khó, là để dùng cho mệnh cách của cô, đúng chứ?”
“Biết rồi, bọn tôi sẽ đi tìm.”
Cô như đoán được Lộc Kim Triều đang lo lắng gì, nên nghiêm túc giải thích: “Cô đừng sợ phải trả cái giá ngầm gì khi nhận khoản đầu tư này.”
“Không có đặc cấp nào lại thả câu dài câu sâu trên người có thiên phú xuất chúng cả. Loại người như cô, vừa nhìn là biết chắc chắn sẽ bị chọn vào ga Tử Vong rồi.”
“Nói thẳng ra — là một gương mặt mang tướng c.h.ế.t.”
“Còn bọn tôi, dù là đặc cấp, cũng chẳng biết mình còn sống được bao lâu.”
“Hơn nữa, số lượng ga Tử Vong vốn rất ít, lần nào cũng là trạm liên hợp, chẳng biết được xếp chung không.”
“Còn ngoài đời thật... tôi là người giao đồ ăn, có người từng là giáo viên, có người là thiếu gia nhà giàu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896097/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.