“Lúc đó tôi cũng nghĩ, là bóng da tấn công mình.”
“Nhưng bây giờ nhớ lại, so với nói bóng da tấn công tôi, thì chi bằng nói… có thứ gì đó đang khống chế bóng da.”
“Giống như người bình thường cầm que trúc mà điều khiển bóng da cử động.”
“Chỉ là, thứ điều khiển bóng da kia, dùng không phải là que trúc, mà là cái gì khác.”
Phó Tuyết Thanh vừa nói.
“Có điều cũng may, có lẽ vì bóng da chưa hoàn thành, lực sát thương không đủ để khiến tôi – kẻ có trong tay vật phẩm linh dị – c.h.ế.t ngay lập tức.”
“Nhưng tôi cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi nó. Thế là, ngay trước khi sợi dây vô hình kia chặt đứt đầu tôi, tôi đã cầm bút, hoàn thành nét tô màu cuối cùng.”
“Ngay khoảnh khắc tô màu xong, bóng da bỗng như mất đi sinh mệnh, ngã xuống bàn, bất động.”
“Tôi biết, đó là bởi tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
“Bây giờ, tôi có thể khẳng định, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ luôn bị truy sát. Cho dù vật phẩm linh dị của tôi đã đủ mạnh, vẫn không thể hoàn toàn chống đỡ. Thậm chí, tôi cảm giác nếu chậm thêm một chút, đầu tôi thật sự đã rơi xuống rồi.”
“Nếu có thể, vẫn nên cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thì hơn.”
Trong giọng Phó Tuyết Thanh mang theo chút sợ hãi còn sót lại, có thể thấy giây phút đối đầu với bóng da đó, đối với cô ấy vô cùng nguy hiểm.
Tuy vậy, cô cũng đã dò ra được rằng bóng da mà họ đang chế tác, quả thật có vấn đề lớn.
Thấy cô nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896020/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.