“Phó Tuyết Thanh đâu?” Thời gian đã gần mười hai giờ, Hoắc Nghiệp nhìn đồng hồ, vẻ mặt có chút khó hiểu.
“Thôi, không đợi cô ấy nữa, chúng ta vào trước đi.”
Những người khác không có ý kiến. Họ ít nhiều đã đoán được Phó Tuyết Thanh đã làm gì. Thấy thời gian đã đến, cả bọn cùng bước vào căn phòng.
"Sư phụ" đã sớm thối rữa đến mức chẳng còn ra hình dạng gì nữa. Mùi hôi thối tràn ngập khắp căn phòng, trên chiếc bàn gỗ giữa phòng lại càng thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng bốn người bước vào đều mặt không đổi sắc, như thể chỉ đang nhìn một cảnh tượng vô cùng bình thường. Lộc Kim Triều khẽ cảm thán: Quả nhiên, người ở trong trạm lâu ngày, tinh thần đều trở nên quái dị, rất khó giữ được tâm thái của người bình thường.
Trên mặt bàn dơ bẩn tồi tàn, có một phong thư đặt đó. Mọi người đều đã đoán được phần nào nhiệm vụ hôm nay. Trong việc chế tác bóng da người chỉ còn một bước là lắp ráp, vậy nên hôm nay chắc chắn là thế. Điều họ suy đoán nhiều hơn là—sau khi lắp ráp xong thì sẽ ra sao? Tuy Lộc Kim Triều chưa quen thuộc với trạm cấp Ất, nhưng đây dù sao cũng là trạm cấp cao, lại thêm khả năng có bàn tay của da dê khiến độ khó tăng lên, cô không thể không để tâm.
Như thường lệ, Chung Tuệ bước lên trước mở phong thư, rút ra mảnh giấy rồi đọc to: “Chúc mừng, các học trò ngoan của ta, các con đã hoàn thành phần lớn cửa ải thử thách. Hiện giờ, chỉ còn cửa ải cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896019/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.