Sau khi tạm biệt Phó Tuyết Thanh, Lộc Kim Triều trở lại phòng mình. Điều đầu tiên cô làm là kiểm tra "công cụ" của mình: quả bóng da và tấm da người. Quả bóng da nằm ngoan ngoãn trong hộp dụng cụ, trông vô hại. Còn tấm da người vẫn cần thêm thời gian để hong khô. Lộc Kim Triều biết, chắc chắn cô sẽ không phải là người đầu tiên hoàn thành. Nhưng cô không hề sốt ruột.
Có lẽ tấm da dê cũng hiểu rằng, nếu nó lên tiếng sẽ để lộ quá nhiều thông tin không cần thiết. Vì vậy, ngoài lần bị Lộc Kim Triều cố ý khích để xuất hiện, nó luôn giữ im lặng.
Lúc này, Lộc Kim Triều lấy tấm da dê ra, liếc qua rồi đặt cạnh quả bóng da, bất chợt hỏi: "Mi có cần... thứ này không?"
Tấm da dê lộ rõ vẻ thèm khát với vật trong hộp sắt, dù Lộc Kim Triều không biết đó là gì, nhưng linh tính mách bảo nó liên quan đến đoàn tàu, đến quỷ. Vậy những thứ khác thì sao? Cô muốn thăm dò. Tất nhiên, nếu da dê thật sự đòi, cô chắc chắn sẽ không đưa. Đây chỉ là một phép thử.
Đúng như dự đoán của Lộc Kim Triều, dù rất muốn giữ vẻ lãnh đạm, tấm da dê không thể nhịn nổi khi bị cô cố tình gây sự.
【Cô tưởng cái gì rác rưởi tôi cũng ăn chắc?!】
"Vậy mi cần thứ trong hộp sắt để làm gì?" Lộc Kim Triều thuận nước đẩy thuyền.
Tấm da dê lại im lặng. Nhưng câu trả lời cô cần đã có. Tấm da dê ngu ngốc ấy tưởng rằng không nói sẽ giấu được, nhưng câu "cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896021/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.