Tách da người khỏi cơ thể rồi căng ra, chia thành năm phần cũng không nhỏ. Thế nhưng, dùng để làm năm con rối da người, vẫn có phần thiếu hụt. Nếu chẳng may xảy ra sơ suất khiến da bị hỏng, thì cũng không còn tấm dự phòng nào nữa. Đến lúc đó thì biết làm sao? Trong đầu Lộc Kim Triều hiện lên vô số ý nghĩ chẳng mấy thiện lành.
Lột da không phải chuyện dễ dàng gì. Suốt quá trình, từng dòng m.á.u liên tục nhỏ xuống từ thi thể. Dù kẻ này đã c.h.ế.t được một khoảng thời gian, nhưng khi lớp da bị tách ra khỏi bắp thịt, Kim Triều vẫn trông thấy m.á.u thịt bên dưới khẽ co giật. Ghê tởm, kỳ dị, xen lẫn một chút rùng rợn. Nhưng vẫn còn trong giới hạn có thể chịu được.
Cho đến khi tấm da mỏng manh, mịn màng như tơ, mềm nhũn được đặt vào tay, Lộc Kim Triều cuối cùng không kìm được, toàn thân nổi da gà. Cảm giác này… quá buồn nôn! Dù bị quỷ nắm vai hay túm cổ chân, cảm giác đáng sợ cũng chưa từng khiến cô ghê tởm đến vậy.
Nhưng Kim Triều nay đã quen thuộc với việc che giấu cảm xúc, cô ngẩng lên thấy các sư huynh sư tỷ ai nấy đều tỏ vẻ bình thản. Giờ quan trọng hơn cả là—
"Đêm mai mười hai giờ, thời gian làm da e là không đủ, phải không?"
"Chưa chắc đâu, cô chưa nhìn kỹ tấm da này sao?" Ánh sáng chiếu qua, có thể thấy nó khác hẳn da người bình thường.
"Không có lông?" Giọng một người khẽ run.
Da một con người lại không có một sợi lông tơ nào? Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896013/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.