Phó Tuyết Thanh bắt gặp ánh mắt của Lộc Kim Triều, khẽ gật đầu: “Hẳn là ông ta.”
Cái "ông ta" này, dĩ nhiên chỉ sư phụ. Người khảo hạch đã chết, vậy họ sẽ phải trải qua thử thách thế nào? Chỉ cần nghĩ thoáng qua, trong đầu Lộc Kim Triều đã hiện lên một đáp án cực kỳ chẳng lành. Đương nhiên, chính là sư phụ đã c.h.ế.t kia… tiếp tục khảo hạch bọn họ.
"Chậc."
Lộc Kim Triều thầm oán trong lòng, mấy cái người c.h.ế.t trong ga này không thể ngoan ngoãn nằm yên sao? "Không biết tối nay chúng ta sẽ gặp vị sư phụ thế nào nữa?"
Chẳng lẽ là cái xác không đầu ngồi trong phòng? Không đầu thì nói chuyện kiểu gì chứ? Trong đầu Lộc Kim Triều không ngừng tuôn ra những ý nghĩ kỳ quái. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời. Trong căn nhà vuông vức, ngay cả bầu trời cũng chỉ bị chia thành một mảnh nhỏ, sắc trời âm u, tầm nhìn chật hẹp, càng thêm đè nén ngột ngạt.
"Chị xem gần hết ở đây rồi, chị qua chỗ khác một vòng." Phó Tuyết Thanh vẫy tay với cô, rồi rời khỏi hậu viện.
Lộc Kim Triều cũng chẳng định từ đầu đã gắn chặt với ai. Cái đầu người trong chum nước đã phá vỡ sự yên tĩnh giả tạo của căn nhà, khiến trong lòng cô thêm một phần cấp bách. Ga cấp Ất hẳn sẽ không giống ga cấp Bính ôn hòa, nguy hiểm có lẽ đã tiềm ẩn ngay từ khởi đầu.
Cô chỉnh lại tinh thần, sơ lược dạo quanh hậu viện, tạm thời không phát hiện thêm dị thường nào khác. Trong lúc đó cũng có vài người bước vào hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896012/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.