"Cái thứ quỷ quái này, muốn làm gì vậy?"
Lộc Kim Triều nhìn cánh tay mình mà vẫn còn sợ hãi. Trên cánh tay, nơi bị tấm da người bò qua, để lại một vệt đỏ tươi. Cô khẽ chạm vào, cơn đau liền ập đến ngay tức thì, giống như trúng độc vậy. Lộc Kim Triều khẽ nhíu mày, cảm thấy chuyện này thật phiền phức.
Không phải cô không cảnh giác, mà là tấm da người kia quá nhanh, lại không một tiếng động. Rõ ràng cô chỉ vừa nhắm mắt lại, nó đã bò lên cánh tay rồi, hoàn toàn không kịp phòng bị. Trong ba năm ký ức được thêm vào, hoàn toàn không có tình huống nào như hiện tại để cô tham khảo cách xử lý. Cũng đúng thôi, đây không phải phó bản giải mật, mà là ga tàu linh dị, làm gì có chuyện tốt đẹp đến thế.
"Phải đi xem những người khác có gặp tình trạng này không."
Dù trong lòng đã đoán, dị thường này chắc chắn không chỉ xảy ra với mình cô, nhưng vẫn phải tận mắt xác nhận mới được. Đặt tấm da người vốn đã "ngoan ngoãn" trở lại khung gỗ, sau đó đóng kín cửa sổ, cửa phòng, Lộc Kim Triều mới bước ra ngoài.
Nghĩ ngợi một chút, cô đi về phía căn phòng trong ký ức của mình—chỗ của Phó Tuyết Thanh. Căn cổ trạch này rất rộng, chỉ có năm người ở, nên dù cả năm đều thức, cùng đi lại trong nhà, cũng chưa chắc chạm mặt. Vì thế, suốt dọc đường, cô chẳng gặp ai. Đến nơi, cửa phòng vẫn đóng kín. Cô gõ nhẹ, chỉ mười giây sau, Phó Tuyết Thanh đã ra mở cửa.
Lộc Kim Triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4896014/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.