Tuy trong lòng biết rõ cái sự “trì trệ” trong việc điều khiển cơ thể này tuyệt đối không phải chuyện tốt, nhưng lúc này Lộc Kim Triều vẫn còn thấy may mắn. Bởi vì có giao dịch với Tấm Da Dê, ít nhất hiện tại cô vẫn còn có thể hành động trong sân ga, chứ không phải ngồi chờ chết.
Cô càng xác định, Tấm Da Dê muốn không chỉ là linh hồn của cô, mà còn là cả thân thể này. Tấm Da Dê để cô chết, e là muốn cái “ý thức” của Lộc Kim Triều diệt vong, sau đó nó sẽ mượn lấy thân xác này mà “phục sinh”.
Vậy thì việc Tấm Da Dê khi ở ga ngầm Vân Thành đã cực lực thúc đẩy cô trở thành hành khách, cũng dễ hiểu rồi. Chỉ có khi trở thành hành khách, Lộc Kim Triều mới phải đối diện với nguy hiểm tử vong; và chỉ có khi trở thành hành khách, cơ thể này cho dù bị thương, thậm chí mất đi chi thể, cũng có thể nhờ con tàu mà phục hồi.
Có lẽ không chỉ dừng lại ở đó, nhưng hiện giờ Lộc Kim Triều chỉ có thể nghĩ tới từng ấy.
Sắp xếp lại manh mối trong đầu, Lộc Kim Triều ngẩng lên hỏi Mạnh Ninh:
“Lúc cô tới có nhìn thấy Tiêu Bình không?”
Mạnh Ninh có phần sững sờ: “...Không, vốn dĩ tôi còn muốn đợi cô tỉnh rồi hỏi lại cô đây.”
Nhưng vừa nghe Lộc Kim Triều hỏi vậy, cô cũng đại khái hiểu ra Tiêu Bình chắc đã gặp chuyện.
“Đêm qua các người đã xảy ra chuyện gì?” Mạnh Ninh nhịn không được truy hỏi.
Lộc Kim Triều kể lại ngắn gọn những chuyện đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895992/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.